Lần này Đoạn Thiên Diễn cũng tự biết mình nói sai, hắn lập tức quỳ xuống.
“Tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến trưởng công chúa, tham kiến tam hoàng tử, tham kiến Thiếu tướng quân.”
Má ơi, mỗi một người đều là đại nhân vật có uy tín danh dự nha!
Ngày thường còn có thể tùy ý, hôm nay mới phát hiện mỗi thân phận đều có thể đè chết hắn!
“Hoàng huynh, không cần nổi giận, hắn là sư đệ của muội, từ nhỏ đầu óc đã có hố rồi.” Hạ Triều Ca cười nhạt.
Trong lòng Đoạn Thiên Diễn thầm mắng Hạ Triều Ca thiên biến vạn biến, ngày thường một lời không hợp liền động võ, hiện tại một lời không hợp là phải khấu đầu, còn không bằng bị đánh nữa!
Vừa mới bán đứng Hạ Triều Ca, đảo mắt liền gặp báo ứng rồi.
Hạ Thiên Túng nghe Hạ Triều Ca nói, tức giận hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác.
“Đứng lên đi, đứng đằng sau ta xem là được rồi ”
Đoạn Thiên Diễn từ dưới đất đứng lên, vừa vặn thấy tam sư tỷ Tố Y bên cạnh đang che mặt mà cười.
Lần này thật sự vứt mặt tới chân trời luôn rồi.
Lúc này, thao trường hoàng cung đang náo nhiệt, mấy người nhìn trên đài tỷ võ, chỉ thấy Địch Lam Thấm lại giải quyết thêm một người.
“Có đánh được không vậy? Những thứ binh tôm tướng tép này cũng không cần phái tới làm mất mặt được không?”
Địch Lam Thấm cau mày, dáng vẻ rất không cao hứng.
Lời này vừa ra, toàn bộ thao trường hoàng cung đều xôn xao, nhao nhao chỉ trích Địch Lam Thấm tự cao tự đại, không coi ai ra gì.
” Hoàng muội ta còn nhỏ tuổi, ăn ngay nói thẳng, bị phụ hoàng làm hư, mọi người đừng có chấp nhặt với nó.” Địch Phỉ Nhiên lúng túng giải thích.
“Không đâu, Lam Thấm công chúa trời sinh tính tình ngay thẳng, võ công cũng rất lợi hại, lời nàng nói là thật.” Hạ Triều Ca nói.
“Thật không nghĩ tới trong mắt trưởng công chúa, hoàng muội lại tốt như vậy.” Địch Phỉ Nhiên cười cười.
“Chiêu thức của Lam Thấm công chúa sắc bén, động tác sạch sẽ lưu loát, kinh nghiệm đối chiến thành thục, hẳn là thân kinh bách chiến mà không phải khoa chân múa tay, con cháu quý tộc bình thường tập võ rèn luyện thân thể quả thực không phải đối thủ của nàng.” Hề Minh Húc phân tích.
“Ai nói?” Hạ Triều Ca nhíu mày.
“Trưởng công chúa đã chọn được người?” Địch Phỉ Nhiên hỏi.
Đúng lúc này Địch Lam Thấm ở trên đài tỷ võ hô to: “Còn ai nữa thì nhanh tới đây!”
“Tiểu thế tử của Đoạn Hầu gia muốn đánh một trận với công chúa.” Hạ Triều Ca lớn tiếng nói.
Địch Lam Thấm xoay người chớp chớp đôi mắt to: “Người đâu?”
Hạ Triều Ca chỉ một ngón tay nhắm ngay Đoạn Thiên Diễn.
Đoạn Thiên Diễn nhất thời ngu người, hắn nói: “Lão... Trưởng công chúa, người chọn lầm người à? Ta không phải tiểu thế tử Hầu gia, cha ta là kiếm khách giang hồ.”
“Ta nói đệ thì chính là đệ, quay về ta nói phụ hoàng thêm cho đệ một đạo ý chỉ, thêm cái tước vị hữu danh vô thực là được. Không thực quyền, không bổng lộc, không quản chế, Hầu gia ba không.”
Hạ Triều Ca cười gian xảo.
“Ngươi muốn hố ta?”
“Đệ không muốn thử xem à?”
“Ta không đánh nữ nhân!” Đoạn Thiên Diễn quay đầu đi chỗ khác.
“Ngứa da đúng không?” Hạ Triều Ca nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.
“Ở trong mắt ta ngươi không phải nữ nhân!” Đoạn Thiên Diễn mười phần đắc ý.
“Hoàng huynh, chuyện này...”
Hạ Thiên Túng quay đầu, ngưng mi nhìn Đoạn Thiên Diễn, sắc mặt khó coi, chờ Hạ Triều Ca nói xong.
“Tất nhiên trưởng công chúa muốn thần đi, thần tất nhiên có chết cũng không từ!”
Đoạn Thiên Diễn khoanh tay, xuống khán đài đi lên Luận Võ Đài.
Địch Lam Thấm nhíu mày nói: “Nhìn mềm mại như thế, đánh hay cái có gãy không nhỉ?”
Đoạn Thiên Diễn vừa nghe lập tức xù lông.
“Ta đã đem ngươi đặt vào hàng ngũ nữ nhân có thể đánh với lão yêu bà kia! Xuất kiếm!”
Trường kiếm trong tay Địch Lam Thấm vung lên, cùng Đoạn Thiên Diễn giao chiến.