Mặt Hạ Triều Ca âm trầm nói: “Ngươi đến gây chuyện hay đi xin giúp đỡ thế?”
“Ta đương nhiên là tới xin giúp đỡ.”
“Vậy mong ngươi có thái độ đúng đắn chút.”
Địch Lam Thấm phốc một tiếng bật cười, nàng nói: “Bản lĩnh khác ta không có chứ công phu nhìn người cũng không tệ lắm.”
“Con người ngươi mặc dù miệng không tốt, vẻ mặt lại hung ác, nhưng chút chuyện nhỏ như vậy, ngươi sẽ không tính toán với ta.”
Hả? Đây là khen à? Hạ Triều Ca giật giật khóe miệng.
“Bất quá so với Nhị công chúa kia, ngươi tốt hơn nhiều. Nàng ta dối trá lại không cần mặt mũi, còn trắng trợn đoạt nam nhân. Ngay cả loại người qua đường như ta đều thấy không hợp mắt.”
Địch Lam Thấm cười gian xảo, nàng nói: “Cho nên lúc vừa dìu nàng ta mới dùng sức kéo tóc nàng ta chút, làm nàng ta đau đến mức không giả bộ được phải tự tỉnh, nghề của ta mà!”
“...”
Địch Lam Thấm thực sự khiến Hạ Triều Ca lau mắt mà nhìn, bạch liên hoa kia chắc khóc lên khóc xuống mất.
Nhưng Hạ Triều Ca vẫn bất động thanh sắc nói: “Mặc dù ngươi nói nhiều như vậy, ta vẫn là không có cách nào giúp ngươi.”
“Không, ngươi có cách!” Địch Lam Thấm kiên định nói.
“Coi như ngươi gặp Đoạn Thiên Diễn thì thế nào? Các ngươi cũng không thể ở bên nhau!”
“Sao lại không thể?”
“Nơi này là Ly quốc, không phải ngươi muốn gả cho ai liền gả cho người đó! Ngươi vẫn không rõ sao?”
“Nhưng ta muốn chạy, đám vô dụng kia quản được ta à.” Địch Lam Thấm nháy nháy mắt.
Hạ Triều Ca hít một hơi, thì ra nàng ấy đã sớm hạ quyết tâm không chọn được người tốt liền đào hôn luôn?
“Ngươi chạy thì quan hệ giữa Ly quốc cùng Càng quốc đặt ở đâu?”
“Hai nước xưa nay hòa hay chiến sẽ không bởi vì một mình ta mà thay đổi, ta không quan trọng như vậy, nhiều lắm chỉ điểm thêm chút hoa thôi. Ta cần gì phải đi làm vật hy sinh chính trị? Dù sao ta có chạy thì bọn họ cũng có thể thương lượng đối sách mới.”
Hạ Triều Ca sửng sốt, nàng không nghĩ tới Địch Lam Thấm lại thông suốt như vậy.
“Vậy thì thế nào? Đoạn Thiên Diễn sẽ không bỏ trốn cùng ngươi!”
“Vậy thì đánh ngất mang đi.”
Hạ Triều Ca một hơi thở nghẹn lại, rất lâu không xuống được.
Thật quá bưu hãn mà!
Đoạt nam nhân là đoạt thế á?
“Ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, hiện tại ngươi không hiểu, về sau ngươi sẽ biết cái chiêu này dùng được. Nói không nghe liền cứng, quả đấm là đạo lý cứng rắn!”
Giọng Địch Lam Thấm bỗng nhiên thay đổi, lại nói: “Bất quá chiêu này không thích hợp với ngươi, tên kia nhà ngươi quá gian trá.”
Buổi nói chuyện, Hạ Triều Ca nghe xong cảm thấy xoay mòng mòng.
Địch Lam Thấm bưu hãn khiến nàng nhất thời không cách nào tiếp thu, suy nghĩ cởi mở như vậy, lại sống tự tại, thật khiến người ta hâm mộ.
“Ngươi mau trả lời cho ta đi!”
Hạ Triều Ca khoát tay: “Không được, kiên quyết không được.”
“Vậy ta liền ở lại Triều Vân Cung chờ ngươi bằng lòng.”
Địch Lam Thấm nói xong, tiện tay cầm một quả táo khoan thai ăn, giống như đang ở trong nhà mình.
Hạ Triều Ca trực tiếp đứng dậy đi, nàng không tin!
Nhưng qua một ngày.
Sáng sớm Hạ Triều Ca liền hỏi Địch Lam Thấm có đi không, câu trả lời, không.
Buổi trưa, lại hỏi, câu trả lời, không.
Buổi tối, lại hỏi, đáp án thu được vẫn là không.
Qua ngày thứ hai, Hạ Triều Ca tự mình đi thông não Địch Lam Thấm.
“Ngươi thật sự không đi?”
“Cung này ăn ngon uống tốt, chỗ này xa hoa hơn nhiều so với chỗ ta ở, tại sao phải đi.”
“...”
“Hơn nữa còn có bát quái, vui lắm nha.” Miệng Địch Lam Thấm gặm quả táo.
“Bát quái gì?”
“Sao chàng còn chưa đi? Vết thương của ta còn chưa khỏe mà. Nói bậy, rõ ràng chàng đang chơi xấu. Vậy nàng biết rồi còn hỏi? Hì hì hi... Đáng ghét... Lại chiếm tiện nghi của ta.”