Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Ban đêm ở Phượng Nghi Cung đặc biệt mát mẻ, gió nhè nhẹ thổi, mang đến từng tia mát lạnh.

Hạ Triều Ca cùng Bạch Tâm Lăng ở trong sân hóng mát, hai mẹ con đang nói chuyện phiếm.

“Triều Ca, con còn nhớ thứ mẫu hậu đã từng giao cho con, dặn con phải bảo quản thật tốt, không cho bất cứ kẻ nào biết không?” Bạch Tâm Lăng hỏi.

“Nhớ kỹ ạ, con cất kĩ lắm! Chỉ là vì sao mẫu hậu bỗng nhiên nhắc tới cái này?”

“Triều Ca, tự mình mang nó tới, ta có chuyện quan trọng muốn nói cho con.” Sắc mặt Bạch Tâm Lăng nghiêm túc.

Hạ Triều Ca có chút kỳ quái, nhưng vẫn nghe lời.

“Vậy mẫu hậu chờ chốc lát, con về Triều Vân Cung lấy.”

Hạ Triều Ca nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tố Y, Tố Y gật đầu, ở lại Phượng Nghi Cung cùng Bạch Tâm Lăng.

Hạ Triều Ca một thân một mình ra khỏi Phượng Nghi Cung, trở về Triều Vân Cung.

Hạ Triều Ca vừa mới đi, tỳ nữ liền Phượng Nghi Cung báo Tam công chúa Hạ Tuyết Mạn cầu kiến.

Bạch Tâm Lăng đi về tẩm cung, tiếp kiến Tam công chúa Hạ Tuyết Mạn bên trong đại điện.

Bên kia, sau khi Hạ Triều Ca trở lại Triều Vân Cung, lấy từ trong vách kín ở đầu giường ra một cái hộp, mở hộp ra kiểm tra một lần, đồ vật quả thực vẫn còn ở đó.


Lúc này, Xuân Liễu từ bên ngoài đi vào.

“Công chúa, Đoàn công tử vừa mới tới.”

“Ồ? Hắn đưa ngươi một phong thư phải không?”

“Vâng, công chúa, thư ở chỗ này.” Xuân Liễu hai tay dâng một phong thư.

Hạ Triều Ca lập tức mở thư ra.

Nàng để Đoạn Thiên Diễn trở về Tri Tất Các điều tra bối cảnh Mục Cảnh Thước, bên trong phong thư này chính là bối cảnh quan hệ của Mục Cảnh Thước.

Nhưng mà, trong một khắc nhìn thấy nội dung trong thư, tay nàng bắt đầu run rẩy.

Chớp mắt sau đó, sắc mặt nàng trắng bệch, chân mày nhíu lại, năm ngón tay siết chặt.

“Công chúa, người không sao chứ?”

Hạ Triều Ca hít sâu một hơi, đem phong thư còn đang ở đầu giường, vội vàng vọt đi.

Một cỗ dự cảm không tốt tự nhiên xuất hiện.

Nàng vẫn cho rằng Bạch Tâm Lăng cùng Hạ Hạo Miểu là mai trúc mã, cuối cùng yêu nhau, thuận buồm xuôi gió, nước chảy sông dài, cảm tình sâu đậm.


Nhưng nàng lại chưa từng nghe nói, Mục Cảnh Thước đã từng xuất hiện ở trong thế giới của Bạch Tâm Lăng, là khách qua đường tình cảm của người!

Trong thư viết rõ ràng, năm đó Bạch Tâm Lăng 15 tuổi vừa mới cập kê, tính cách phản nghịch, không thể kiềm chế mà thích Mục Cảnh Thước ăn nói phong nhã, tuổi trẻ tài cao!

Khi đó, Bạch Tâm Lăng vì ông ta mà hủy hôn ước với Hạ Hạo Miểu, thậm chí cùng ông ta bỏ trốn!

Chỉ là về sau không biết vì sao, Mục Cảnh Thước lại mang Bạch Tâm Lăng trở về.

Sau đó bọn họ như người dưng nước lã, Bạch Tâm Lăng gả cho Hạ Hạo Miểu, Hạ Hạo Miểu dùng hoàng quyền trong tay mình, xóa sạch đoạn kí ức này.

Từ đó về sau, chưa từng có bất kỳ người nào nhắc tới!

Cho tới hôm nay, Hạ Triều Ca thấy tư liệu phủ đầy bụi gần hai mươi năm trong Tri Tất Các!

Càng nghĩ, Hạ Triều Ca càng cảm thấy sợ hãi, toàn thân lạnh run, ngay cả hô hấp đều run rẩy.

Nàng tăng tốc đi về phía Phượng Nghi Cung, một chút cũng không dám dây dưa, chỉ hận chính mình không mọc cánh để bay qua!

Bên trong lãnh cung, ánh trăng hơi lạnh.

Đoạn Thiên Diễn nhìn khuôn mặt cực kì khủng bố trước mắt, hai mắt lớn đến không thể tưởng tượng, môi đỏ tươi như vừa uống máu, còn có khuôn mặt vặn vẹo kinh tởm, hắn sợ đến mức hét to một tiếng, lui lại một bước.

Lúc này, gương mặt kia cười quỷ dị, sau đó phun ra một ngụm khói trắng về phía hắn.

Đoạn Thiên Diễn vội che mũi, lui lại hết mấy bước.

Quả nhiên là mê dược!

Lúc này, thân hình người kia bỗng nhiên lóe lên, xông ra ngoài cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận