Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Kèm theo âm thanh vui mừng náo nhiệt bên ngoài, Lễ Quan tiếng lớn tiếng hô to.

“Giờ lành đã đến, mời Hoàng hậu nương nương lên kiệu!”

Tố Y phủ khăn voan cho Hạ Triều Ca, đỡ nàng đi ra ngoài.

Ngồi trên kiệu tám người khiên, Hạ Triều Ca được đưa từ Triều Vân Cung đến Càn Khôn Cung.

Kiệu dừng lại, màn bị xốc lên, một bàn tay thon dài vươn vào.

Tim Hạ Triều Ca mạnh mẽ đập, vươn tay giao cho Hề Minh Húc.

Hề Minh Húc nắm tay Hạ Triều Ca từ trong kiệu đi ra.

Dưới khăn voan, Hạ Triều Ca thấy Hề Minh Húc dựa vào nàng chống đỡ di chuyển hai chân.

Qua ba tháng trị liệu, chân Hề Minh Húc hiện tại đã chuyển biến tốt, có tri giác, có thể dùng lực một chút.

Nhưng bây giờ còn chưa thể đứng lâu, cũng không thể đi một mình.

Nhưng Hề Minh Húc làm sao cũng không muốn ngồi xe lăng thành hôn với nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là làm một cái gậy cho hắn chống.

Hề Minh Húc đi rất chậm, tay hắn nắm tay Hạ Triều Ca dần dần dùng sức.

Hạ Triều Ca biết, hiện tại hắn rất nỗ lực, thậm chí rất đau.

Nhưng hắn không nói lời nào, mỗi một bước đều kiên định như vậy.


Hạ Triều Ca có thể tưởng tượng, bên ngoài khăn voan hắn nhất định cười rất hạnh phúc.

Nàng nắm thật chặt tay hắn, chống đỡ cho hắn, để cho hắn nhẹ nhõm hơn một chút.

Cảm thụ được trong lòng bàn tay Hạ Triều Ca truyền đến lực đạo, nụ cười trên mặt Hề Minh Húc càng đậm thêm.

Xa xa, văn võ bá quan, dòng dõi hoàng thất, quỳ đầy hai bên.

Nhìn tân đế hậu Ly quốc từng bước một, thong thả đi qua phiến đá trước đại điện.

Vạt áo màu đỏ thẫm tản ra kéo thật dài, làm thành một sự mở màn tân triều hoàn mỹ.

Pháo mừng đang vang lên, ánh mặt trời trải rộng, bọn họ đi tới con đường này rất gian khổ, cũng rất đau đớn, nhưng tất cả thống khổ vào giờ khắc này đều tan thành mây khói.

Xua tan mây mù, vào giờ khắc này Hạ Triều Ca dắt tay Hề Minh Húc leo lên ngôi vị Chí tôn, mở ra một triều đại thịnh thế hoa mỹ.

Từ thềm đá đi đến bậc thang, qua bậc thang đi vào đại điện.

Trên đại điện, thái thượng hoàng Hề Hoằng Tân đoan chính ngồi, nhìn bọn họ thong thả đi tới.

Giọng Lễ Quan cao vút vang lên trong đại điện trang nghiêm lại vui mừng.

“Tân hoàng tân hậu, nhất bái thiên địa!”

Hạ Triều Ca đỡ Hề Minh Húc khom lưng hành lễ.


“Nhị bái cao đường!”

Hai người xoay người, khom lưng cúi đầu trước Hề Hoằng Tân.

“Phu thê giao bái!”

Hề Minh Húc buông tay Hạ Triều Ca ra, đứng đối mặt với nàng.

Hạ Triều Ca sững sờ, người này vì hết thảy tận thiện tận mỹ, gắng gượng đứng cùng với mình, khiến nàng vừa đau lòng lại vừa ngọt ngào.

Giờ khắc này, hai người mặt đối mặt, dưới khăn voan, lòng Hạ Triều Ca đang rung động.

Nhất bái này kết thúc, nàng thật sự lập gia đình.

Hai người rốt cuộc bái xong, tất cả thành kết cục đã định, Hạ Triều Ca cùng Hề Minh Húc chân chính thành phu thê.

Sau khi lạy xong, hai người tiến lên quỳ xuống trước mặt Hề Hoằng Tân.

Hạ Triều Ca đoan chính kính Hề Hoằng Tân một ly trà.

” Ân oán giữa Hề gia và Hạ gia đã qua vài chục năm, cũng chôn vài chục năm. Nếu chỉ luận thân phận, ta sẽ không để cho Minh Húc cưới con.”

Hề Hoằng Tân thở dài một hơi, lại nói: “Nhưng cảm giác yêu nhau ta hiểu, trước đây ta cũng liều lĩnh cưới quận chúa Càng quốc, cho nên ở chỗ này, ta chúc phúc các con. Không được dẫm vào vết xe đổ của chúng ta, bách niên giai lão.”

“Cảm ơn phụ hoàng ”

Hai người quỳ xuống khấu đầu.

Sau đó, Hạ Triều Ca tiếp thu phượng ấn, chính thức trở thành tân hậu Ly quốc.

Hạ Triều Ca cầm phượng ấn nhẹ nhàng vuốt ve.

“Cung tiễn ngô hoàng, ngô hậu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận