Sau khi Giản Chỉ Hề sinh ra, vừa mở mắt liền thấy gian nhà đơn sơ, trang trí đơn giản.
Lần này sinh ra ở một gia đình bình thường?
Giản Chỉ Hề không khỏi nghi hoặc, lục trà nữ kia buông tha nàng? Không có khả năng đâu!
Nhưng vào lúc này, bà đỡ ôm nàng hai tay run rẩy, kinh ngạc quát lên.
“Là bé gái, nhưng đứa bé này hình như không khóc, không phải bị ngốc chứ?”
Lúc này, một người khác đi cùng bà đỡ nói: “Hình như vậy! Tiếc quá, vứt đi.”
Giản Chỉ Hề sững sờ, vừa sinh ra liền bị vứt bỏ? Tình huống gì đây? Đáng thương thế này luôn?
“Không được, van cầu các ngươi, không được vứt bỏ con ta.”
Một âm thanh yếu ớt truyền đến, hai bà đỡ xoay người nhìn về phía nữ nhân suy yếu đáng thương trên giường hẹp.
Giản Chỉ Hề yếu ớt thở dài, nhắm mắt lại khóc lớn lên.
“Khóc rồi khóc rồi, không phải đứa ngốc, cũng không phải câm điếc.”
“Vậy thì giữ lại, không cần vứt đi.”
Lúc này, bà đỡ ôm Giản Chỉ Hề đi tới bên cạnh nữ nhân kia, đưa đứa bé cho nàng xem.
“Ngươi đặt tên đi.”
“Con của ta... Chỉ mong con bé như một luồng khói nhẹ, bé nhỏ không đáng kể, lại tự do tự tại, cứ gọi nàng là Thanh Yên* đi.”
* nghĩa là khói nhẹ
Mặt nữ nhân đầy nước mắt, hai mắt đỏ ửng, sắc mặt tái nhợt.
“Thanh Yên, về sau đứa bé này cứ gọi là Mộ Thanh Yên.”
Bà đỡ bế Mộ Thanh Yên vừa dứt lời, bà đỡ kia cầm một dải lụa trắng trên tay, ghìm cổ mẫu thân của Mộ Thanh Yên lại, trực tiếp siết tắt thở.
Một màn này khiến Mộ Thanh Yên khiếp sợ, hai bà đỡ này là ai, ra tay ác như vậy!
Mộ Thanh Yên còn chưa kịp phản ứng, mình đã thành cô nhi không có mẫu thân!
“Được rồi, bế đứa bé đi, ghi danh vào sách đi.”
“Đi, đi xử lí thi thể.”
Hai bà đỡ vừa nói chuyện vừa bế Mộ Thanh Yên đang khiếp sợ ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng, ra khỏi cái sân cũ nát kia, Mộ Thanh Yên thấy một hành lang gấp khúc khảm ngọc, còn có hoa viên tinh xảo.
Vừa nhìn cũng biết là người có tiền có thế.
Rốt cuộc thân phận nàng là gì? Vừa sinh ra mẫu thân đã bị giết, đây là chỗ nào?
Mộ Thanh Yên khóc mệt, dù sao cũng còn quá nhỏ, mệt liền ngủ mất.
Thời gian thấm thoát qua, chỉ chớp mắt đã mười hai năm.
Đứa bé Mộ Thanh Yên trước kia đã lớn lên, một khuôn mặt đầy vẻ trẻ con dần dần nẩy nở, lộ ra nhan sắc khuynh thành.
So với Hạ Triều Ca kiếp trước có khí chất đẹp, đời này dáng vẻ Mộ Thanh Yên càng xinh đẹp hơn.
Mộ phủ, phòng luyện công.
Trong phòng luyện công, mười sáu đứa bé đứng một hàng, giữa phòng có hai đứa trẻ ước chừng mười hai mười ba tuổi cầm trường kiếm đang đối chiến.
“Keng keng keng” tiếng trường kiếm đụng nhau truyền đến, hai đứa bé đánh mười phần kịch liệt, một trong hai chính là Mộ Thanh Yên.
Một đứa trẻ khác là bé trai mười ba tuổi, mặt mũi non nớt, nhưng trong mắt lại lộ ra từng tia sát khí.
Chân mày hắn trượt xuống từng đợt mồ hôi, trong quá trình cùng Mộ Thanh Yên đối chiến, hắn dần dần rơi vào thế hạ phong, hắn cực kì khẩn trương.
Mộ Thanh Yên không chút hoang mang, ung dung ứng đối công kích.
Kiếp trước nàng là Hạ Triều Ca, võ công cũng rất cao, đời này luyện một lần nữa dễ như trở bàn tay.
Cho nên bây giờ việc nàng phải thắng thằng nhóc trước mắt cũng quá đơn giản.
Nhưng nàng không gấp gáp mà một mực kéo dài, đáy mắt lộ ra một tia không đành lòng.
Nhưng trái ngược với nàng, đứa bé trai kia lại càng ngày càng nhanh, chiêu thức càng ngày càng ác, nhưng kẽ hở lộ ra cũng càng ngày càng nhiều.
Cuối cùng, thế tiến công của Mộ Thanh Yên chợt thay đổi, kết thúc trận đối chiến này.