Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Trong nháy mắt Quân Diệp Hoa xông tới, phía sau hắn chỉ đi theo lác đác hai người, người còn lại đều ở bên ngoài chém giết.

“Mộ Dương Húc, ngươi cũng có gan đấy.”

Trong tròng mắt Quân Diệp Hoa hiện lên một tia sát khí.

“Ha ha ha...” Mộ Dương Húc cười ha hả, ông ta nói: “Thất điện hạ, ta đấu với ngươi nhiều năm như vậy, chút lá gan cũng không có thì há có thể xứng làm đối thủ của ngươi?”

“Vậy hôm nay liền để mọi thứ kết thúc đi!”

Quân Diệp Hoa nói xong, kéo trường kiếm trong tay xông về phía Mộ Dương Húc.

Mộ Dương Húc cong môi cười nhạt: “Thập Thất, để cho vi phụ mở mang kiến thức thanh kiếm trong tay con một chút.”

Quân Diệp Hoa nhíu mày, lúc đang muốn chuyển sang tấn công Mộ Thanh Yên, Mộ Thanh Yên hành động.

Nàng rút một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông, ánh kiếm lóe lên, trực tiếp đâm vào lồng ngực Mộ Dương Húc.

Một màn này khiến bất kỳ ai cũng không ngờ tới.


Nụ cười tươi của Mộ Dương Húc đột nhiên đọng lại, ông ta khiếp sợ run rẩy, quay đầu nhìn về phía Mộ Thanh Yên.

“Ngươi... Ngươi dám...”

Đồng thời Quân Diệp Hoa cũng thu liễm thế tiến công, tìm tòi nghiên cứu và khiếp sợ nhìn Mộ Thanh Yên năm ấy mười hai tuổi trước mắt.

Kiếm trong tay, giơ lên hạ xuống, giết người, giết cha liền mạch lưu loát, không chút nương tay.

Sau đó, trong sự hối hận và khiếp sợ vô cùng, Mộ Dương Húc tắt thở.

Quân Diệp Hoa nhíu mày dò xét Mộ Thanh Yên, mà Mộ Thanh Yên cũng đang quan sát Quân Diệp Hoa.

Ước chừng hơn ba mươi tuổi, trên trán bá khí ngút trời, nơi khóe mắt còn mang theo vài phần tàn nhẫn.

Mộ Thanh Yên vừa nhìn liền biết hắn là một nhân vật hung ác.

“Vì sao phải giết phụ thân ngươi?”

Quân Diệp Hoa kéo kiếm đến gần Mộ Thanh Yên.

“Sinh ta nuôi ta dạy ta yêu ta mới gọi là phụ thân, hắn chẳng qua chỉ là kẻ thù giết mẫu thân ta.”

Khuôn mặt Mộ Thanh Yên trầm tĩnh, thần sắc lạnh lùng.

“Lá gan không nhỏ ”

“Gan lớn hay nhỏ không quyết định sinh tử.”

“Vậy cái gì mới quyết định sinh tử?”

“Thượng vị giả* ”

* kẻ mạnh hơn


Quân Diệp Hoa cười ha hả, hắn thu hồi kiếm trong tay.

“Thú vị, ngươi tên là gì?”

“Mộ Thanh Yên ”

“Thanh Yên, theo ta đi, thế nào?”

“Được ”

Mộ Thanh Yên cúi đầu, không đi với hắn là đi trở về gặp Diêm Vương luôn đấy.

Gặp Diêm Vương không sao cả, nếu như Thương Lăng vẫn còn ở Địa Phủ, vậy thì lớn chuyện.

Cho nên cái mạng nhỏ này vẫn giữ lại lâu một chút thì tốt hơn.

Lúc Quân Diệp Hoa mang theo Mộ Thanh Yên ra khỏi thư phòng, Mộ phủ dường như bị huyết tẩy sạch sẽ.

Hai mươi mốt con cờ của Mộ Dương Húc, một đôi nữ nhi ruột thịt của ông ta, tất cả thân tín, tất cả đều chết.

Toàn bộ Mộ phủ, bị diệt cả nhà.

Mộ Thanh Yên đã cược đúng, Quân Diệp Hoa là người thắng lợi cuối cùng.


Ngày đó phát sinh rất nhiều chuyện, quốc quân Thanh quốc băng hà, Phủ Thái Sư bị huyết tẩy, thái tử sợ tội tự sát, Thất hoàng tử Quân Diệp Hoa leo lên ngôi vị hoàng đế.

Mà Mộ Thanh Yên thành phi tử Quân Diệp Hoa.

Quân Diệp Hoa không có hoàng hậu, chỉ có một đám phi tử, mà Mộ Thanh Yên mười hai tuổi là Mộ quý phi, thân phận đặt trên mọi phi tử.

Sau khi Quân Diệp Hoa lên ngôi quá bận rộn xử lý đại sự, hậu cung toàn quyền giao cho Mộ Thanh Yên.

Mộ Thanh Yên leo lên vị trí quý phi, ngồi ở ghế quý phi, nghe Quân Diệp Hoa dùng thủ đoạn tanh máu huyết tẩy kinh thành Thanh bình định mọi chuyện.

Nàng nhẹ nhàng khép hai mắt lại.

Rất hiển nhiên, lựa chọn này khiến cho nàng trừ chết ở ngoài, càng là con đường gian nan hơn.

Mười hai tuổi, nàng chưa cập kê, không thể thị tẩm, không được sủng hạnh.

Mới vào hoàng cung, nàng phải đối mặt với một đám phi tử của Quân Diệp Hoa, các nàng hầu hạ Quân Diệp Hoa nhiều năm, gia thế sau lưng rắc rối phức tạp, lục đục với nhau.

Hồ nước này rất sâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận