“Trong đầu nghĩ chắc cũng không sai lắm.” Tâm tình Mộ Thanh Yên khá tốt.
“Ồ? Vậy ngươi nói thử chút xem” Vọng Thư cũng hứng thú.
“Đại khái chính là để cho ta làm kế mẫu của Thương Lăng, sau đó ngược nhau giết nhau, đoạt quyền lẫn nhau, cuối cùng giết chết ta chứ sao.”
Mộ Thanh Yên không thèm quan tâm, nàng nói: “Tưởng ngược ta, thật ra là thành toàn cho ta.”
“Sao nói thế?”
“Thương Lăng khi còn bé bị ta đề đầu, chờ hắn lớn lên, ta trực tiếp tìm một cơ hội trả quyền lực lại cho hắn, sau đó sẽ cố ý để cho hắn giết.”
“Thế này là ta có thể an ổn về tiên giới. Đời thứ nhất ta vì hắn mà chết, đời thứ hai ta bị hắn giết chết, về tiên giới thì hắn sẽ không còn mặt mũi đi tìm ta gây sự.”
Mộ Thanh Yên nói rất có đạo lý.
“Ngươi nói như vậy dường như rất có đạo lý.” Vọng Thư tán thành gật đầu.
“Thật ra ngược nhất chính là một chữ tình.” Mộ Thanh Yên yếu ớt thở dài: “Đời này, ta không cha không mẹ, tứ cố vô thân, không ràng buộc, nàng ta lấy cái gì tới ngược ta. Không để tâm dĩ nhiên sẽ không thương tâm.”
“Có thể nghe ngươi nói được như thế, ta liền yên tâm, vốn đang rất lo lắng cho ngươi.”
Vọng Thư phủi váy, ánh trăng rơi xuống.
“Bất quá, mệnh cách này so với ngươi nghĩ còn tốt hơn nhiều, ngươi xem đi, bảo đảm càng vui.”
“Ngươi nói như vậy khiến ta cũng bắt đầu chờ mong mệnh cách này.”
Mộ Thanh Yên tiếp nhận tờ giấy Vọng Thư đưa qua xem kỹ.
“Quả nhiên, Mộ Thanh Yên 15 tuổi trở thành thái hậu, trước mặt Quân Bắc Hàn giết Lệ phi, từ đó về sau gieo xuống thù hận, không đội trời chung.”
“Hoàng đế Quân Diệp Hoa băng hà, Mộ Thanh Yên buông rèm chấp chính, cùng thừa tướng Mạch Lưu Thương, đại tướng quân Doãn An Nhiên, thái phó Mạnh Tử Nam ba vị đại thần phụ chính cùng nhau phụ tá tân quân Quân Bắc Hàn.”
“Lần đầu gặp gỡ thừa tướng Mạch Lưu Thương, thái hậu Mộ Thanh Yên bị dung mạo khuynh thế của Mạch Lưu Thương làm cho kinh ngạc, run tay đổ cả chén trà, từ đó về sau si mê Mạch Lưu Thương.”
Mộ Thanh Yên đọc đến đây trợn mắt há mồm, nghẹn họng trân trối.
“Đây là cái gì quỷ? Run tay đổ cả chén trà? Viết cặn kẽ như vậy là cái quỷ gì? Vì khoa trương biểu hiện ta chưa từng thấy mỹ nam, chưa từng thấy việc đời sao?”
“Chẳng phải chỉ gặp mỹ nam sao? Còn đổ cả chén trà? Sao viết ta đẳng cấp quá thấp vậy? Dạng mỹ nam gì ta chưa thấy qua!”
Mộ Thanh Yên không bình tĩnh, cái mệnh cách quỷ gì, xàm quá đi!
Đầu óc Dao Cơ nhất định bị lừa đá!
Thấy vẻ mặt Mộ Thanh Yên, Vọng Thư không tử tế cười ha hả.
“Ta biết ngươi thấy chỗ này sẽ xù lông, quả thực như vậy quá buồn cười. Thật sự lúc ta thấy ta cũng cười muốn chết.” Vọng Thư cười không dừng được.
“Nhạt, quá nhạt!” Vẻ mặt Mộ Thanh Yên ghét bỏ.
“Đừng nói vậy, lỡ như trở thành sự thật thì sao?” Vọng Thư cười toe toét.
“Ta nhổ! Ta cho ngươi biết, ta mà nhìn thấy Mạch Lưu Thương liền đổ chén trà thì ta sẽ đi đè Thương Lăng!”
Vọng Thư trừng lớn hai mắt, nàng nói: “Độc như vậy ngươi cũng dám cược, Thương Lăng là ai, tới gần ngài ngươi còn sợ, còn dám đè ngài!”
“Cho nên ta cam đoan, nhất định sẽ không phát sinh chuyện này!”
Vọng Thư nở nụ cười âm u: “Vậy ta nhớ kỹ.”
Mộ Thanh Yên khinh bỉ hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục đọc.
“Thái hậu Mộ Thanh Yên cùng nhiếp chính đại thần thừa tướng Mạch Lưu Thương thông đồng, cấu kết với nhau làm việc xấu, âm thầm thông dâm!”
Mộ Thanh Yên một hơi đọc ba dòng, đọc tới ngu người.
“Đây là Dao Cơ muốn nhét mỹ nam cho ta sao?”