Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Mộ Thanh Yên khiếp sợ nhìn con thỏ kia, nàng ta có biết chính mình sắp đưa vào miệng hồ ly không?

Gả cho hồ ly thật thì thê tử liền biến thành thức ăn á!

Thê tử chính là thức ăn, thức ăn chính là thê tử.

Mộ Thanh Yên bắt đầu tưởng tượng đêm động phòng hoa chúc, cảnh tượng hồ ly khai trai*.

* măm măm:)))

Ăn sống hay nấu chín nhỉ?

Làm thịt kho tàu hay nấu hẳn cái lẩu nhỉ?

Mộ Thanh Yên càng tưởng tượng càng nhiều, dần dần nhìn con thỏ kia liền giống như nhìn thấy thức ăn.

Nàng liền cảm thấy đói, mùi vị thịt thỏ hẳn là không tồi.

Đến lúc đó nếu như hồ ly khai trai nấu lẩu, nàng cũng không thể không tới ké một phần nhỉ?


Trong phòng lập lòe ánh nến liền xuất hiện một màn quỷ dị tân nương bị nhúng lẩu?

Mộ Thanh Yên run run, không muốn nghĩ nữa, nghĩ tiếp là thành tiểu thuyết thần quái mất.

Mộ Thanh Yên thu hồi tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Tuyết mang theo chút thương hại, trong lòng âm thầm thắp cho nàng ta nén nhang.

Nếu thật sự bị đem đi nhúng cái lẩu, còn không bằng để cho nàng bóp chết còn hơn.

Nhưng con thỏ lúc này vẫn còn đang ngu người, không ý thức được tình cảnh của mình.

“Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, nhưng vi thần không thích Ngọc Tuyết.”

Mạch Lưu Thương nói trắng ra, thần sắc hết sức nghiêm túc.

Ngay lúc Mộ Thanh Yên cho rằng hai người sắp đấu khẩu, Quân Bắc Hàn lại cười.

“Không thích cũng không sao, trẫm giúp thừa tướng xem xét, Xuân Tuyết, Hạ Tuyết, Thu Tuyết, Đông Tuyết ai cũng được, bảo đảm sẽ có một người thừa tướng yêu thích.”

Quân Bắc Hàn cười, bên khóe miệng có một tia giảo hoạt.

Sắc mặt Mạch Lưu Thương đen hơn, hắn hiểu Quân Bắc Hàn sẽ không bỏ qua.

Đây là ý muốn xúc hắn ra khỏi người Mộ Thanh Yên à?

“Sợ rằng vi thần để hoàng thượng thất vọng.”

Sắc mặt Mạch Lưu Thương khôi phục lại một chút, nhếch miệng cười nhàn nhạt.

Mộ Thanh Yên sững sờ, nàng vừa nhìn điệu bộ này của hồ ly liền biết, con hàng này muốn đùa giỡn lưu manh rồi.

Luận về đùa giỡn lưu manh, Quân Bắc Hàn đùa giỡn không bằng Mộ Thanh Yên, Mộ Thanh Yên đùa giỡn không bằng Mạch Lưu Thương.


Hồ ly không chỉ là vua của vua độc miệng, mà con là là thái thượng hoàng lưu manh.

“Ồ? Lời của Thừa tướng phải giải thích thế nào đây?”

“Vi thần không thích nữ nhân.”

Mạch Lưu Thương vừa nói ra lời này, tất cả mọi người khiếp sợ, đặc biệt là Mộ Thanh Yên.

Nàng quen hồ ly sắp ngàn năm, con hàng này một mực không có kết đào hoa gì, thì ra là đoạn tụ?

Mộ Thanh Yên bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế!

Sắc mặt Quân Bắc Hàn trắng nhợt, hắn nói: “Chẳng lẽ, thừa tướng là đoạn tụ?”

“Hoàng thượng, ngài nếu không tin thì có muốn thử một chút không?”

Mạch Lưu Thương cong môi cười, cười đến phong lưu lại thiếu đòn.

Quân Bắc Hàn lùi về sau mấy bước ổn định tinh thần.

Mộ Thanh Yên phục hồi tinh thần lại từ trong sự khiếp sợ, nhìn tư thế này thì hồ ly thắng rồi.

Quân Bắc Hàn quá non, tới nàng còn đấu không lại mà muốn đấu với hồ ly à?


“Không, không cần.” Thần sắc Quân Bắc Hàn không được tự nhiên.

Nhưng con thỏ đang ngu người đột nhiên hỏi một câu: “Đoạn tụ là gì?”

Mộ Thanh Yên yếu ớt trả lời bên tai nàng: “Chính là thích nam nhân ”

Chớp mắt sau đó, con thỏ kia trừng mắt lớn hơn, trong tròng mắt còn mang theo tia máu, biểu tình vô cùng khoa trương.

“Cho nên, hôn sự của vi thần cũng không cần hoàng thượng quan tâm.”

Mạch Lưu Thương thắng một ván, dường như còn muốn thắng tiếp.

“Chỉ là hoàng thượng sắp tự mình chấp chính, Hậu vị Phi vị đềutrống, vi thần cảm thấy đây mới là đại sự.”

Quân Bắc Hàn lui về phía sau, liếc mắt nhìn Mộ Thanh Yên, Mộ Thanh Yên im lặng không lên tiếng, ra vẻ không liên quan đến ta đâu.

Thần sắc Quân Bắc Hàn âm trầm xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận