“Thực sự là không biết mấy năm qua làm sao ngươi trưởng thành nữa, đến chải đầu cũng không biết.”
Quân Bắc Hàn quở trách Mộ Thanh Yên một câu, sau đó bắt đầu kiên trì cẩn thận chải đầu cho nàng.
Mộ Thanh Yên bĩu môi, nhìn chính mình trong gương.
Một đôi mắt tinh xảo xinh đẹp, chiếc mũi tinh tế, đôi môi hơi mỏng, làm họa quốc yêu hậu gì gì đó là thích hợp nhất.
Bỗng nhiên, Mộ Thanh Yên nhớ tới kiếp trước Hề Minh Húc từng chải đầu cho nàng.
Trong lòng không khỏi có chút chua xót, nàng vĩnh viễn cũng không thể gặp lại Hề Minh Húc khoan dung và ôn nhu kia nữa.
Trong lòng Mộ Thanh Yên than nhẹ một tiếng, đời này kết thúc, thế gian này cũng chẳng còn Quân Bắc Hàn.
Không có cũng tốt, đỡ phải làm bậy, đỡ lo.
Ê? Không đúng nha.
Mộ Thanh Yên chợt nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng, đời này, nàng ức hiếp Quân Bắc Hàn lâu như vậy, còn đánh hắn hai lần, sau này không thể cam đoan có ra tay độc ác nữa không.
Vậy đời này kết thúc, đợi Quân Bắc Hàn biến thành Thương Lăng, nàng có còn đường sống không ta?
Đây chính là chiến thần lạnh lùng uy chấn hai giới tiên yêu, tiếng tăm lừng lẫy khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật đó!
Lúc này bị nàng đánh thành thế này, truyền đi thì Thương Lăng phải mất mặt, nàng phải bỏ mạng đó!
Mộ Thanh Yên đột nhiên run lên, nhớ Cửu Thiên Huyền Nữ từng nói, lúc Thương Lăng giết người, một đao một nhát, mắt không chớp tay không run.
“Sao đấy? Đang chải đầu mà ngươi động đậy cái gì?”
Tiếng trách cứ của Quân Bắc Hàn truyền đến từ phía sau lưng.
“Hoàng thượng, ai gia thương lượng với người chuyện này được không?”
“Chuyện gì?”
“Về sau dù người biến thành cái dạng gì, có thể cam đoan không giết ta không?”
Quân Bắc Hàn cau mày một cái: “Ngươi lại nói sảng cái gì nữa đấy?”
“Người đáp ứng ta trước đi.”
“Ngươi có chuyện gì gạt ta?”
Mộ Thanh Yên run lên, thằng ranh này còn rất cơ trí.
“Không có ”
“Vậy ngươi đừng nhúc nhích, còn chút nữa là chải xong.”
“Ừ”
Mộ Thanh Yên nhụt chí, Quân Bắc Hàn xảo diệu tránh trả lời, để lại đường lui.
Bất quá không sao cả, chí ít nàng cũng từng vui sướng, cho dù chết cũng chết lừng lẫy.
Đến lúc đó, tiên giới còn có thể lưu truyền truyền thuyết nàng đã từng đánh Thương Lăng.
Rất nhanh, Quân Bắc Hàn liền chải đầu xong, Mộ Thanh Yên thoả mãn gật đầu, tay nghề có thể liều với Tử Tô một trận.
Mộ Thanh Yên thần thanh khí sảng ra khỏi Ung Hòa Cung, kết thúc một ngày kịch liệt.
Ngày hôm sau, lúc lâm triều, Mộ Thanh Yên ngồi ngay ngắn sau màn.
Đột nhiên, lão trung thần ngay thẳng Mạnh Tử Nam đi tới.
“Thần có chuyện muốn khởi tấu.”
“Chuẩn tấu ”
“Hoàng thượng, người năm nay đã tròn mười lăm, qua ít ngày nữa liền tròn mười sáu tuổi tự mình chấp chính, là thời điểm bắt đầu tuyển tú nạp phi.”
Mạnh Tử Nam vừa nói ra lời này, sắc mặt Quân Bắc Hàn lập tức trầm xuống.
Vẻ mặt Mộ Thanh Yên vô cùng kinh ngạc, cái lão già cổ hủ này sao bỗng nhiên lại nhắc tới chuyện này?
Nàng đảo mắt nhìn về phía Mạch Lưu Thương, chỉ thấy khóe miệng hắn mỉm cười, dáng vẻ như không liên quan đến mình.
Mộ Thanh Yên lập tức hiểu rõ, Mạnh Tử Nam bị Mạch Lưu Thương cho làm bia đỡ đạn.
Hồ ly này không khỏi quá giảo hoạt, mình không ra mặt, đi dụ dỗ một lão thần trung thực lại trung quân ái quốc.
Trọng yếu là, Mạnh Tử Nam là kẻ nói nhiều, cực kỳ dong dài!
Sợ rằng Quân Bắc Hàn không đáp ứng, ông ta có thể khuyên đến thiên hoang địa lão luôn!
Cái chiêu mượn đao giết người này của hồ ly cũng ác quá đi!
Mộ Thanh Yên quay đầu nhìn về phía Quân Bắc Hàn, quả nhiên sắc mặt hắn đen vô cùng.
Thực sự là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, chính là nói lão gia gia Mạnh Tử Nam ngay thẳng này đây.
“Chuyện này, trẫm sẽ suy nghĩ thêm, thái phó không cần quan tâm.”
Mạnh Tử Nam trừng lớn hai mắt, dáng vẻ người quả nhiên sẽ nói như vậy.
“Hoàng thượng, việc này liên quan đến xã tắc!”