Sau khi đạt được sự chấp thuận của Mộ Thanh Yên, Mạnh Tử Nam tung tăng chạy đi làm.
Quân Bắc Hàn chưa tự mình chấp chính, lớn nhất vẫn là Mộ Thanh Yên.
Nàng chuẩn, Quân Bắc Hàn không chịu cũng vô dụng.
Biết được tin tức này, Quân Bắc Hàn liền đến Trường Nhạc Cung vào giữa đêm.
Sau khi Quân Bắc Hàn tới, Mộ Thanh Yên vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ.
Cửa tẩm điện bị mở ra, Mộ Thanh Yên nghi hoặc gọi: “Tử Tô?”
Mộ Thanh Yên không nghe được câu trả lời, nàng nghi hoặc xuống giường ra ngoài điều tra.
Nàng mới vừa đi mấy bước, bỗng nhiên một thân ảnh nhào qua.
Mộ Thanh Yên nhanh chóng né tránh, đánh trả một cái về phía người tập kích nàng.
Ai biết, người kia lại bắt được tay Mộ Thanh Yên.
“Ngươi thật sự muốn đánh trẫm tàn phế à?”
Mộ Thanh Yên sửng sốt, nàng thấy khuôn mặt Quân Bắc Hàn đang cau mày.
“Làm sao người lại tới? Tại sao không có người thông báo? Người bên ngoài đâu?”
Mộ Thanh Yên nghi hoặc, nhưng nàng thấy vẻ mặt Quân Bắc Hàn âm trầm, nhất thời hiểu ra.
“Người để cho Ngọc Tuyết thu thập hết rồi?”
Quân Bắc Hàn không trả lời, thần sắc càng thêm âm trầm.
“Mộ Thanh Yên, là ngươi không có đầu óc, hay là không tim?”
“Quân Bắc Hàn, ngươi lại phát điên cái gì? Ngươi có thể đừng làm chuyện xấu nữa không? An ổn làm hoàng đế của ngươi không tốt sao?”
Mộ Thanh Yên cũng tức giận, nàng không rõ Quân Bắc Hàn muốn làm cái gì.
“Trẫm làm chuyện xấu, ngươi xác định không phải do ngươi ư?”
“Ngươi đang oán giận việc ta đồng ý cho Mạnh Tử Nam tuyển tú?”
Quân Bắc Hàn không nói lời nào, hiển nhiên rất tức tối.
“Ngươi không nên đồng ý.”
“Vì sao không nên đồng ý? Chuyện này rõ ràng vốn phải làm, ngươi cũng đến tuổi rồi, không nên tùy hứng nữa.”
Mộ Thanh Yên thở dài một hơi, nàng cảm thấy Quân Bắc Hàn quá tùy hứng đi.
Chỉ thấy Quân Bắc Hàn hít sâu một hơi, thất vọng bất đắt dĩ thở ra.
“Mộ Thanh Yên, ngươi nói xem làm vua của một nước, nếu muốn mà không được, không muốn cũng phải chịu, vậy còn ý nghĩa gì nữa?”
Vẻ mặt Quân Bắc Hàn châm chọc, hắn cảm giác mình làm hoàng đế mà không thể quyết định được chuyện của mình.
“Sao lại không muốn? Ngươi chưa gặp qua những cô gái kia, hoặc ôn nhu, hoặc lanh lợi, chắc chắn sẽ có người ngươi thích thôi.”
Mộ Thanh Yên hạ quyết tâm giảng đạo lý vớiQuân Bắc Hàn tới cùng, không thể để hắn ra oai nữa.
“Nếu trẫm nói, sẽ không có người trẫm thích thì sao?”
Ánh mắt Quân Bắc Hàn sáng quắc nhìn Mộ Thanh Yên, phiền muộn trong lòng không cách nào phát tiết ra, tình ý trong mắt hắn, nàng một chút cũng không hiểu!
“Sao lại như vậy được? Ngươi chưa thử qua, cũng chưa từng gặp mà, ngươi còn nhỏ, ngươi không hiểu đâu.”
“Mộ Thanh Yên, kẻ không biết là ngươi. Phát sinh nhiều chuyện như vậy, ám chỉ nhiều như vậy, vì sao ngươi còn không hiểu?”
Mộ Thanh Yên sửng sốt: “Hiểu cái gì?”
Đột nhiên, Quân Bắc Hàn đưa tay kéo Mộ Thanh Yên vào trong lòng, vừa cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, liếm mút, trằn trọc, lưu luyến.
Ngay sau đó, tay Quân Bắc Hàn thăm dò vào áo ngủ mỏng manh cùa Mộ Thanh Yên, nhiệt độ cực nóng truyền đến.
Đầu Mộ Thanh Yên “oanh” một tiếng nổ tung, toàn thân cứng đờ, thậm chí quên phản ứng.
Chớp mắt sau đó, nàng bỗng nhiên đẩy Quân Bắc Hàn ra.
“Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”
Mộ Thanh Yên thở phì phò, trên môi còn lưu lại hương vị và hơi thở của Quân Bắc Hàn.
“Trẫm biết, trẫm rõ ràng, trẫm cũng sẽ phụ trách chuyện mình làm.”
Hô hấp của Mộ Thanh Yên cứng lại, quả thực không thể tin được.
“Phụ cái gì trách cái gì chứ? Quân Bắc Hàn, ta là mẫu hậu ngươi!”