Con thỏ trợn to hai mắt, vội khoát tay như là chịu oan uổng ngút trời.
“Không có không có đâu, hắn đi vội vội vàng vàng không kịp cáo biệt với ngươi. Hắn nói thời gian hắn đi thì ta tới bảo vệ ngươi.”
Mộ Thanh Yên nhíu mày, hiển nhiên là hồ ly cố ý không từ mà biệt, sợ nàng lo lắng, sợ nàng hỏi nhiều sao?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Dạo này chẳng những tâm thần hắn không yên, khóe mắt còn uể oải, nói vậy đều có liên quan với chuyện này.
Thấy Mộ Thanh Yên không nói lời nào, con thỏ cho là nàng không vui, vội tới trước giơ ra một chuỗi vòng tay cho nàng.
Trên vòng tay có bảy hạt châu với bảy màu sắc, lấp lánh phát sáng rất đẹp.
Mộ Thanh Yên thu hồi tinh thần: “Đây là cái gì?”
“Thừa Tướng đại nhân cho ta, bên trong ngưng kết pháp lực của hắn, tu vi ta thấp, lúc gặp phải nguy hiểm còn phải dựa vào chúng nó để bảo vệ ngươi.”
“Tại sao phải bảo vệ ta?”
Con thỏ trừng lớn hai mắt, lỗ tai suýt nữa thì dựng thẳng lên, nàng nói: “Ngươi cũng không biết à?”
Sau đó nàng kề sát vào Mộ Thanh Yên, nhỏ giọng nói: “Lãnh Lâm Sương, chính là kẻ bị ngươi đánh á, cô ta không phải người!”
Mộ Thanh Yên ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nàng nói: “Chuyện này tự ngươi phát hiện?”
Con thỏ nghiêm túc gật đầu, nàng nói: “Lúc đầu ta chỉ hoài nghi thôi, thế nhưng thừa tướng cũng nói thế nên ta liền khẳng định.”
“Chuyện này ngươi có nói cho hoàng thượng chưa?”
Con thỏ lắc đầu: “Ta sợ dọa ngài, dù sao một phàm nhân như ngài nếu như phát hiện xung quanh thêm một kẻ không phải là người, chắc bị hù chết mất.”
Mộ Thanh Yên gật đầu.
“Chuyện này chớ nói với hắn, biết không?”
Con thỏ nghiêm túc gật đầu.
“Hử? Ngươi luôn luôn nghe lời hoàng thượng mà? Sao lúc này lại nghe lời thừa tướng như thế?”
“Bởi vì hoàng thượng quan tâm ngươi, sau đó ngươi lại gặp nguy hiểm, cho nên ta bảo vệ ngươi chính là báo đáp hoàng thượng.”
“Lý luận rõ ràng, trật tự minh xác, thừa tướng nói đúng không?”
“Ngươi, làm sao ngươi biết?”
Mộ Thanh Yên đỡ trán, hồ ly hù người mà con thỏ này cũng tin.
Cũng đúng, hồ ly không ở đây, lỡ như Dao Cơ làm ra chuyện xấu gì, một mình nàng thật khó đối phó.
Từ ngày đó trở đi, con thỏ nhảy nhót liền từ bên người Quân Bắc Hàn chuyển đến bên người Mộ Thanh Yên.
Đối việc này, tuy Quân Bắc Hàn có nghi hoặc nhưng cũng ngầm đồng ý.
Nửa tháng sau, trường săn núi Tây Lương.
Đại hội săn bắn ba năm một lần là thịnh hội kiến quốc hoàng đế Thanh quốc lưu lại để nhắc nhở hậu nhân Thanh quốc, không quên cường thân cường quốc.
Đại hội săn bắn, toàn bộ hoàng thất Thanh quốc, văn võ đại thần, hậu cung gia quyến đều phải tham gia.
Mộ Thanh Yên cũng không ngoại lệ.
Quân Bắc Hàn một thân long bào trang nghiêm đứng trên đỉnh núi Tây Lương lễ bái tiên tổ.
Văn võ đại thần, hậu cung gia quyến phía sau đều quỳ xuống.
Sau một buổi tế tự long trọng, tất cả mọi người đến khán đài chuẩn bị.
Trên bầu trời Tây Lương sơn mênh mông, một vùng xanh thẳm khiến người ta sinh lòng rộng rãi dũng cảm.
Cờ thưởng bốn phía khán đài bị gió thổi bay phất phới khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, bắt đầu chờ mong mấy ngày săn bắn này.
Mộ Thanh Yên ngồi trên khán đài, nhìn Quân Bắc Hàn xa xa giữa sân.
Lúc này, Quân Bắc Hàn đang cưỡi một con ngựa cao lớn, đứng ngay chính giữa trận địa.
“Các huynh đệ Thanh quốc rong ruổi khu vực săn bắn, cùng mở ra một trận cuồng phong nào! Cùng trẫm thoả thích săn thú đi!”
Quân Bắc Hàn kích động khiến mọi nam tử đều nhảy nhót hoan hô.