Mộ Thanh Yên sững sờ, cố nhân, là nói Hạ Triều Ca sao?
Tim nàng không khỏi đập nhanh, hô hấp có chút khẩn trương.
Bọn họ đều còn nhớ nàng sao?
“Thật sao?”
Địch Lam Thấm gật đầu, bỗng nhiên thần tình vui cười trước đó thay đổi, thương tâm lan tràn.
“Nàng là công chúa tôn quý nhất Ly quốc tiền triều, cũng là hoàng hậu khai quốc vĩ đại nhất Ly quốc tân triều.”
Địch Lam Thấm như lâm vào hồi ức, giọng nói có chút mê ly.
Mộ Thanh Yên nghe mà bi thương, thì ra trong lòng bọn họ, hình tượng của mình chính là thế này.
“Nhưng trong lòng ta, tỷ ấy vĩnh viễn là lão yêu bà không đáng tin cậy, chính là tỷ ấy đem bán ta cho Lam Thấm, hầy.”
Đoạn Thiên Diễn thở dài một tiếng, phảng phất như nhớ lại chuyện cũ mà sợ.
Mộ Thanh Yên giật giật khóe miệng, hơi tay ngứa rồi, cái thằng nhãi ranh này lại thiếu đòn?
“Bán cho ta thì sao? Bây giờ chàng muốn thế nào? Muốn xoay người sao? Tạo phản sao? Khởi nghĩa sao? Tới đây, để cho ta nhìn khí khái của chàng chút nào.”
Địch Lam Thấm vừa quay đầu, đôi mắt sắc bén phóng đao về phía Đoạn Thiên Diễn.
Đoạn Thiên Diễn lập tức co rụt cổ, lui lại nửa bước.
“Thật ra nếu không phải nhờ tỷ ấy, ta và Lam Thấm cũng không thể bên nhau hạnh phúc vui vẻ thế này, ngẫm lại trước đây, thân phận hai chúng ta cách biệt, cơ bản không có chút khả năng.”
Mộ Thanh Yên cười khẽ, vạn sự đều có khả năng.
Bản lĩnh thuần phu của Địch Lam Thấm là nhất đẳng.
“Cô nương nghe nói về nàng chưa?” Địch Lam Thấm bỗng nhiên quay đầu hỏi Mộ Thanh Yên.
“Sao lại chưa nghe nói qua? Lão yêu bà nổi danh như vậy, lợi hại như vậy, khiến người nhớ mãi không quên như vậy.”
Giọng Đoạn Thiên Diễn cũng thấp xuống.
Nhưng mà, Mộ Thanh Yên chỉ lắc đầu: “Chưa từng ”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Đoạn Thiên Diễn cùng Địch Lam Thấm đều ảm đạm đi.
“Có lẽ là hoài niệm quá lâu, ta suýt chút nữa thì quên, ta nhìn nàng hạ táng, nàng không có hài tử, cũng không có khả năng còn sống trở về.”
Địch Lam Thấm thở dài một tiếng, hết thảy đều chỉ là ảo giác thôi.
“Ta nghĩ, nếu như nàng thật sự còn sống, nhất định sẽ không trơ mắt nhìn Hề Minh Húc tự giày vò mình thành như thế.”
Đoạn Thiên Diễn lắc đầu, ngẫm lại cũng thấy buồn cười.
“Thế nào?”
Mộ Thanh Yên không chút suy nghĩ liền trực tiếp hỏi ra miệng.
Sau khi hỏi, nàng mới tự phát giác mình nói sai.
Thấy phản ứng của Mộ Thanh Yên, Địch Lam Thấm cùng Đoạn Thiên Diễn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Mộ Thanh Yên.
“Ta chỉ tò mò thôi, một khai quốc hoàng đế đánh cả giang sơn với một công chúa vong quốc có bao nhiêu si tình.”
Mộ Thanh Yên vội bổ sung một câu như vậy.
Đoạn Thiên Diễn bỗng nhiên dừng lại, hắn nói: “Huynh ấy chết trước mộ tỷ, cụ thể ngày đó phát sinh chuyện gì, ta không ở đó nên cũng không biết.”
Mộ Thanh Yên bỗng nhiên rất muốn biết, muốn biết đến phát điên.
Nhưng nàng lại không ở đó, trong lòng không khỏi đắng chát lan tràn.
Vừa nói chuyện, mấy người đã tiễn Mộ Thanh Yên trở lại trong viện của Hề Minh Dật.
“Nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng thương cho khỏe, chúng ta về trước nha.”
Ba người Đoàn gia vừa muốn đi, Mộ Thanh Yên bỗng nhiên mở miệng ngăn bọn họ lại.
“Có thể đưa ta đến Bích Ba sơn trang không?”
Đoạn Thiên Diễn sững sờ, hắn kinh ngạc quay đầu lại: “Cô nương biết Bích Ba sơn trang?”
Mộ Thanh Yên gật đầu.
“Nhưng ngoại nhân không thể vào.”
“Nhưng ngài là đệ tử Bích Ba sơn trang mà.”
“Làm sao cô biết?”
“Ngọc La nói cho ta biết.”
Mộ Thanh Yên chỉ chỉ Đoạn Ngọc La.
Đoạn Ngọc La khiếp sợ: “Muội, muội có nói sao?”
“Hôm nay muội nói rất nhiều, muội quên rồi à?”
“Kia, có thể là muội đã nói thật...”
Mộ Thanh Yên cười mỉm một cái, nàng nói: “Cầu trang chủ đưa đến giúp, còn có thể đi vào hay không là việc của ta.”