Tang Chính Khanh đưa lệnh bài cho Mộ Thanh Yên.
“Dù tới nơi nào, lúc nào, đừng quá hiểu chuyện, ngẫu nhiên tùy hứng một chút.”
Mộ Thanh Yên cười nháy mắt mấy cái: “Đa tạ sư phụ dạy bảo.”
Lấy được lệnh bài, Mộ Thanh Yên đến Tri Tất Các.
Trên đường, một thân ảnh quen thuộc đi về phía nàng.
Nàng nghi hoặc liếc nhìn Mộ Thanh Yên, lại đảo mắt nhìn Đoạn Ngọc La.
“Đến Tri Tất Các sao?”
“Đúng vậy Tố Y cô cô, con dẫn Thanh Yên tỷ tỷ đi đây.”
Tố Y cau mày hỏi: “Tri Tất Các không cho phép người ngoài vào.”
” Thanh Yên tỷ tỷ có lệnh bài của trang chủ, tỷ không phải người ngoài bình thường đâu.” Đoạn Ngọc La cười nghịch ngợm.
Tố Y quan sát Mộ Thanh Yên từ trên xuống dưới.
Mộ Thanh Yên cúi đầu, nàng sợ ánh mắt nàng lại bán đứng chính mình.
Tố Y, đó là sư tỷ đi cùng nàng đoạn đường cuối cùng, là người tri kỷ nhất của nàng kiếp trước.
Ngay cả Đoạn Thiên Diễn cùng Địch Lam Thấm đều có thể hoài nghi, sao tỷ ấy lại không nhìn ra được?
“Đi đi”
Tố Y cuối cùng cũng cho đi, không tiếp tục miệt mài theo đuổi.
Mộ Thanh Yên cúi đầu đi thoáng qua bên người Tố Y, sư tỷ tái kiến.
Sau khi Tố Y đi xa, Đoạn Ngọc La mới lặng lẽ giải thích bên tai Mộ Thanh Yên một lần.
“Tố Y cô cô trước đây theo tiên hoàng hậu đánh hạ nửa giang sơn Càng quốc, thu thành trì Càng quốc, là nhân vật lợi hại đó!”
Mộ Thanh Yên gật đầu.
“Tính khí người chính là như vậy, người sống chớ gần, ít khi nói cười, cho nên đến nay chưa gả nữa á!”
Mộ Thanh Yên sững sờ, Tố Y sư tỷ bây giờ vẫn chưa gả sao?
“Nhưng tỷ đừng kinh ngạc, không phải không ai muốn người, mà là không ai xứng với người! Người lợi hại như vậy, cũng không phải như tiên hoàng hậu có thể tìm được một người xứng đôi như tiên hoàng.”
Mộ Thanh Yên lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
Có thể lựa chọn cuộc sống của chính mình, gả hay không có liên quan gì đâu, sư tỷ kiêu ngạo hơn ai khác.
Vừa nói chuyện, Mộ Thanh Yên cùng Đoạn Ngọc La đã đến Tri Tất Các, Đoạn Ngọc La chờ ở bên ngoài, Mộ Thanh Yên tự đi vào.
Mộ Thanh Yên quen cửa quen nẻo tìm được thứ nàng muốn.
Mở ngăn kéo ra, một quyển giấy nằm ố vàng ở bên trong.
Mộ Thanh Yên cầm lấy quyển giấy trong ngăn kéo, cẩn thận từng li từng tí mở nó ra, một hình ảnh phủ đầy bụi hai mươi năm một lần nữa hiện ra trước mắt Mộ Thanh Yên.
Xem xong tất cả mọi thứ, xem xong kết cục của Hề Minh Húc, Mộ Thanh Yên không khóc mà lại lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Cười đắng chát, cười bi thương, cười giải thoát.
Sau một canh giờ, Mộ Thanh Yên rời khỏi Tri Tất Các, sau khi cáo từ Tang Chính Khanh, về lại Lam Thiên sơn trang.
Sau đó trở lại Lam Thiên sơn trang, Mộ Thanh Yên vẫn luôn ở trong viện Hề Minh Dật.
Qua mấy ngày dưỡng thương liên tiếp, vết thương trên người Mộ Thanh Yên đã tốt hơn nhiều.
Mặc dù mỗi ngày đều cần điều dưỡng, thế nhưng tự động đi đứng, sinh hoạt hàng ngày đã không còn khó khăn.
Hôm nay, Mộ Thanh Yên đẩy Hề Minh Dật tản bộ trong sân.
“Thanh Yên, việc của nàng đã xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Sau đó thì sao? Nàng đợi người nhà tới đón sao?”
“Đúng vậy, ta ra ngoài lâu như vậy, cũng nên trở về rồi.”
Thần sắc Hề Minh Dật lập tức ảm đạm đi.
“Nhưng vết thương trên người nàng còn chưa khỏi hẳn, cần cẩn thận điều dưỡng mới không lưu lại dấu vết và di chứng, có lẽ nàng nên...”
Hắn còn chưa nói xong, Đoạn Ngọc La từ bên ngoài đi tới.
“Minh Dật ca ca, Thanh Yên tỷ tỷ, hay người đều ở đây à!”
“Ngọc La tới rồi?” Mộ Thanh Yên cười nói.
“Hai người trò chuyện đi, ta về phòng trước, hơi mệt mỏi chút.”