Trong nháy mắt, đoàn người vây xem an tĩnh rất nhiều, trình độ trâu bò của hai vị cô nương đã vượt xa tưởng tượng của họ!
Cuối cùng, mười mấy nam tử kia bị đánh vô cùng thê thảm da tróc thịt bong, vội vàng bò lăn chuồn ra khỏi tửu lâu.
Mọi người chạy xong, Mộ Thanh Yên cùng Đoạn Ngọc La mới dừng lại.
Hai người lưng tựa lưng ngồi trên một mảnh phế tích hỗn độn, liên tục thở phì phò.
“Đáng quá đã, lâu rồi không kéo bè kéo cánh đánh nhau, Thanh Yên tỷ tỷ thật lợi hại.”
Đoạn Ngọc La tựa trên người Mộ Thanh Yên nghỉ ngơi.
“Cũng vậy.”
“Thanh Yên tỷ tỷ, muội thật hâm mộ tỷ, người tốt, xinh đẹp, võ công lại cao, tỷ giống như không có một khuyết điểm nào luôn...”
Đoạn Ngọc La nói đến lúc sau liền ngoẹo đầu, ngã trên người Mộ Thanh Yên, say mất.
Mộ Thanh Yên vội đưa tay đỡ lấy nàng.
“Làm sao lại không có khuyết điểm được? Ta sống không tiêu sái bằng muội, muốn khóc là khóc, muốn cười liền cười, muốn yêu liền yêu.”
Mộ Thanh Yên bất đắc dĩ cười: “Ta mới không tốt, số mệnh không tốt.”
Mộ Thanh Yên biết những lời này Đoạn Ngọc La đều nghe không được, nhưng đợi nàng lớn lên, trải qua thì sẽ hiểu.
Nàng đứng dậy nâng Đoạn Ngọc La lên, mang nàng về Lam Thiên sơn trang.
Tiễn Đoạn Ngọc La về viện xong, Mộ Thanh Yên về viện mình.
Chân trước vừa mới bước vào sân, nhấc mắt liền thấy Hề Minh Dật đang chờ ở đó.
“Nghe nói nàng và Ngọc La ra ngoài?”
“Ừm, đi ra ngoài đi dạo một chút, giải sầu một chút.”
Mộ Thanh Yên rất tự giác bỏ qua việc hai người đánh nhau.
“Vết thương của nàng rách rồi.”
Mộ Thanh Yên sững sờ, vội cúi đầu kiểm tra, nhìn nửa ngày củng không phát hiện chỗ đó chảy máu mà.
Bỗng nhiên Mộ Thanh Yên ngẩng đầu, Hề Minh Dật đang dùng loại ánh mắt nhìn thấu và trách cứ nhìn nàng.
Trong nháy mắt nàng hiểu ra, nàng bị lừa.
“Nàng thật sự đi đánh nhau?”
“Ngọc La không vui, gặp phải mấy tên lưu manh.”
Hề Minh Dật thở dài, hắn nói: “Ta kiểm tra vết thương trên người nàng chút đã. Trước đây bị thương quá nặng, căn bản không nên động tay chân.”
“Ừ...”
Chẳng biết tại sao, Mộ Thanh Yên có chút chột dạ, như là làm gì sai bị vạch trần.
Mộ Thanh Yên theo Hề Minh Dật vào phòng, hắn cẩn thận tháo băng vải cho Mộ Thanh Yên, kiểm tra cẩn thận vết thương trên người nàng một lần.
Không kiểm tra còn không có gì, băng vải vừa tháo, quả nhiên vết thương nứt ra phân nửa.
Mộ Thanh Yên than nhẹ, cái thân thể giấy này thật chẳng được việc.
Toàn bộ quá trình, Hề Minh Dật chưa nói bất kì câu nào.
Mộ Thanh Yên cảm giác được hắn tức giận, chỉ là ngay cả tức giận cũng ôn hòa như thế, thực sự khiến người ta bất đắc dĩ.
Giúp Mộ Thanh Yên xử lý vết thương một lần nữa, sau đó thay thuốc, bóng đêm đã chìm sâu.
Mộ Thanh Yên thấy bầu không khí có chút trầm thấp, nàng muốn nói gì đó.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nàng hỏi: “Thư đã đến chưa?”
“Chắc là đến rồi, không có gì bất ngờ xảy ra thì nửa tháng nữa, người nhà nàng sẽ tới đón nàng.”
Hề Minh Dật nói xong câu này, sau đó càng thêm yên lặng, bầu không khí như đóng băng.
Mộ Thanh Yên không khỏi than nhẹ, nàng thực sự là tìm một cái đề tài rất mất mặt.
“Nghỉ ngơi cho khỏe, dưỡng thương cho tốt, đừng làm khổ chính mình nữa, biết không?”
Giọng nói Hề Minh Dật mười phần ôn nhu như trước, bên trong ôn nhu lộ ra bất đắc dĩ.
Mộ Thanh Yên gật đầu như giã tỏi, nàng không làm loạn nữa.
Mộ Thanh Yên thầm nhớ lại, trước đây trong bệnh viện nàng gặp phải những bệnh nhân không nghe lời cũng bất đắc dĩ như thế.
Đồng cảm với bản thân, đau lòng với Hề Minh Dật một giây đồng hồ.
Hề Minh Dật rời đi, một ngày cuối cùng cũng kết thúc.