Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

“Đừng làm loạn. Lãnh Lâm Sương không phải người bình thường, như vậy sẽ phản tác dụng.”

Mộ Thanh Yên đẩy Quân Bắc Hàn ra, sau đó Quân Bắc Hàn ôm càng chặt hơn.

“Nàng nói ả là tiên, chúng ta là người phàm, không có cách nào khác đối phó với ả sao?”

Mộ Thanh Yên sửng sốt, quay đầu khiếp sợ nhìn Quân Bắc Hàn.

“Làm sao ngươi biết?”

“Thanh Yên, đừng nghĩ ta quá ngốc chứ?”

Quân Bắc Hàn thở dài: “Nếu không phải để tìm biện pháp đối phó với tiên, ta giữ ả lâu vậy làm gì?”

“Ngươi tìm được rồi?”

“Ừ”

Mộ Thanh Yên khiếp sợ, nàng hoàn toàn không ngờ Quân Bắc Hàn đã biết nhiều như vậy.

“Ngươi định đối phó với nàng ta như thế nào?”

“Ăn miếng trả miếng. Trước đây ả muốn để người khác vấy bẩn nàng, để nàng lõa thể treo ba ngày ba đêm thị chúng. Nếu ả thích chơi như vậy, ta sẽ giúp ả.”

“Nhưng mà chuyện này… không ổn...”


“Không ổn? Thanh Yên, nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia thì người bị hủy trong sạch, bêu xấu trước đám đông chính là nàng. Đến lúc đó nàng định làm thế nào?”

“Nhảy sông tự sát? Hay là mang sự cười nhạo xem thường trên lưng, khổ sở sống hết một đời?”

Quân Bắc Hàn trầm giọng nói: “Ta cũng không nghĩ bất kỳ biện pháp nào đối phó với ả. Biện pháp chính là ả nghĩ ra.”

Mộ Thanh Yên thở dài. Nhớ lại năm đó ở phong yến tiếp đón Thương Lăng, một điệu múa khuynh thành của Dao Cơ làm kinh diễm tứ phương, bây giờ lại rơi vào kết cục này.

Nếu như cô ta có thể yên lặng đợi ở tiên giới, hoặc tâm tư không ác độc như vậy, mọi chuyện sẽ không thay đổi như thế này.

Nghe được tiếng Mộ Thanh Yên thở dài, Quân Bắc Hàn đưa tay vuốt lông mày đang nhíu lại của Mộ Thanh Yên.

“Thanh Yên, lòng nàng vẫn quá mềm yếu.”

“Nàng có biết kết cục của thanh điểu ra sao không? Lãnh Lâm Sương tự tay giết chết hắn, hủy thi diệt tích, chết không toàn thây.”

“Hắn ta mến mộ ả như thế, vì ả mà chấp nhận làm một con thanh điểu, nhưng ả vẫn ra tay được. Đầu tiên là hủy giọng nói, sau là hủy thi thể chỉ vì lợi ích của bản thân. Nàng nói xem ả độc ác đến mức nào?”

“Loại người này, nếu như thả ả ra, về sau ả đối phó với nàng thì nàng có thể lường được sao? Ta không dám tưởng tượng.”

Quân Bắc Hàn ôm chặt Mộ Thanh Yên, đầu tựa vào bờ vai nàng.

“Lòng nàng mềm yếu, về sau những thứ chuyện dơ bẩn này để ta làm thay nàng. Nàng không cần nhìn cũng không cần hiểu, chỉ cần sống vui vẻ là được rồi.”


Mộ Thanh Yên không ngờ tới thanh điểu sẽ có kết cục như vậy. Ngay cả nàng cũng không xuống tay được, Dao Cơ lại có thể xuống tay được, thật đáng sợ.

Nàng cũng không ngờ, Quân Bắc Hàn có thể làm việc ngoan tuyệt như vậy. Rất có phong thái của Quân Diệp Hoa năm đó.

“Thế giới này vốn dơ bẩn, đặc biệt ở trung tâm quyền lực, dục vọng đều tụ lại. Nếu muốn sinh tồn chỉ có thể ác hơn.”

“Thanh Yên, ta không phải người tốt nhân từ nương tay gì cả. Tất cả nhân từ của ta đều dành cho nàng, đừng phụ ta.”

Mộ Thanh Yên xoay người ôm lấy Quân Bắc Hàn, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Thì ra, khi nàng không biết, hắn đã ở ngai vị đế vương nhận hết máu tanh dơ bẩn.

“Thanh Yên, ta muốn nàng. Đừng cự tuyệt ta được không?”

Mộ Thanh Yên cúi đầu, má ửng hồng.

Lúc này, Quân Bắc Hàn bưng lên hai chén rượu, một chén đưa cho Mộ Thanh Yên.

“Uống rượu giao bôi cùng ta.”

Mộ Thanh Yên nhận chén rượu, vòng qua cổ tay Quân Bắc Hàn.

Mộ Thanh Yên mới uống một ngụm, tay run lên, cái chén rơi xuống đất.

Rượu còn chưa đến miệng, Quân Bắc Hàn đã bị dọa cho giật mình, khiếp sợ nhìn nàng.

“Làm sao vậy?”

” Túy Lê Hoa...”

Mộ Thanh Yên còn chưa dứt lời, thân thể mềm nhũn đổ xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận