Mộ Thanh Yên cau mày, đau đến mức toàn thân cong lên, ngón chân gập lại, hai chân đạp liên tục.
Quân Bắc Hàn hôn xuống như mưa, dày đặc, nhẹ nhàng ôn nhu, khiến toàn thân Mộ Thanh Yên ngứa ngáy.
Dần dần, chân mày Mộ Thanh Yên dãn ra, tiếng kêu khổ sở thảm thiết ban đầu cũng dần biến thành tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Lúc này Quân Bắc Hàn mới dám chậm rãi cử động.
Gió mát từ cửa sổ thổi vào, thổi bay một phòng kiều diễm khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Cuối cùng Mộ Thanh Yên không phản kháng, cũng không làm ầm ĩ, nàng nằm dưới thân Quân Bắc Hàn thừa nhận từng đợt tiến công của hắn.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, đột nhiên Mộ Thanh Yên lại bắt đầu lăn lộn.
“A... Ai? Ai to gan như vậy? Dám khi dễ ta? Ưm...”
“Thanh Yên...”
Quân Bắc Hàn cực kỳ bất đắc dĩ, hắn thương tiếc nhìn Mộ Thanh Yên, nghe nàng kêu to mà dở khóc dở cười.
“Khốn nạn, lão tử không phát uy thì ngươi nghĩ ta là Hello Kitty chắc?”
“Nàng đang nói cái gì?” Quân Bắc Hàn sửng sốt.
“Minh Húc, là chàng sao?”
Quân Bắc Hàn sầm mặt, lông mày nhíu chặt.
“Nàng đang gọi ai? Đang gọi nam nhân nào?”
“Thương Lăng, ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, khi dễ ta nhiều lần như vậy! Lão tử nhất định không để yên cho ngươi!”
“Thương Lăng là ai?” Mặt Quân Bắc Hàn càng đen hơn: “Rốt cục nàng có bao nhiêu nam nhân?”
Mộ Thanh Yên không trả lời, miệng phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt.
Quân Bắc Hàn nổi giận, để trừng phạt, hắn bắt đầu dùng sức.
“A...” Mộ Thanh Yên hét thảm: ” Thằng nhãi Quân Bắc Hàn này! Dám khi dễ lão nương!”
“Thì ra trong mắt nàng, ta chỉ là một thằng nhãi?”
Quân Bắc Hàn giận giữ tột độ.
Nhưng Mộ Thanh Yên hét xong, bỗng nhiên ngồi dậy, nhanh nhẹn lật người.
Quân Bắc Hàn không kịp chuẩn bị, bất ngờ bị Mộ Thanh Yên đánh lén, lập tức bị Mộ Thanh Yên đè trên giường.
Nhìn Mộ Thanh Yên trên người hắn, Quân Bắc Hàn ngu người, sau đó càng thêm tức giận.
“Nàng mau xuống cho ta!”
“Không cho ngươi chút uy phong, ngươi liền không biết trời cao đất rộng, ngươi đợi đó xem ta chà đạp ngươi thế nào!”
Mộ Thanh Yên nghiêm mặt, sức lực cực lớn.
Quân Bắc Hàn rất muốn dùng sức đè nàng xuống, nhưng trên người nàng có vết thương, hắn không dám nặng tay.
Hắn rất muốn khóc, hắn có chết cũng không ngờ Mộ Thanh Yên uống rượu say lại điên cuồng đáng sợ như vậy.
Lần sau hắn tuyệt đối không để cho nàng uống rượu!
Thái hậu ngại ngùng thẹn thùng chạy đi đâu rồi?
Cái người bị hắn đùa giỡn đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt chạy đi đâu rồi?
Trong lòng Quân Bắc Hàn yên lặng rơi lệ.
“Mộ Thanh Yên, nàng chờ đó cho ta...”
Quân Bắc Hàn bị tức chết rồi, Mộ Thanh Yên quả thực không thể phách lối hơn nữa.
Suốt một đêm, hắn bị đè ở phía dưới!
Ai ngờ Mộ Thanh Yên còn không chịu ngừng lại.
“Phi, uy hiếp ta, khi dễ ta, kéo ta xuống nước, ta đánh chết ngươi!”
Mộ Thanh Yên vừa động thân vừa đấm xuống.
“Mộ! Thanh! Yên!”
Quân Bắc Hàn giận dữ gầm lên, vang vọng toàn bộ tẩm điện.
Màn sa lay động, gió mát hiu hiu thổi, xuân tiêu khổ đoản, một đêm tiêu hồn.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Mộ Thanh Yên mơ màng xoay người.
Nàng mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, thấy mình đang ngủ bên cạnh Quân Bắc Hàn.
Nàng muốn xoay người ngủ tiếp, nhưng tay trong chăn dường như đụng phải thứ kì kì gì đó.
Nàng sửng sốt, cái gì thế này? Cảm giác rất đặc biệt, sờ soạng một hồi lâu cũng chẳng biết là cái gì.
Lúc này, giọng nói âm trầm của Quân Bắc Hàn truyền vào tai nàng.
“Nàng sờ đủ chưa?”