Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh



Editor: Phù Đàm Bách Diệp

Người kia vừa dứt lời, Mộ Thanh Yên bỗng nhiên đứng dậy.

Trong nháy mắt, mấy người trước mặt tập kích nàng, nhưng chỉ trong chốc lát, xương khớp những người này bị Mộ Thanh Yên dùng nội lực đánh nát.

“A...”

Một tiếng lại một tiếng hét thảm thiết vang lên, khiến nhóm người vây xem hoảng sợ không thôi.

“Thật, thật đáng sợ!”

“Thủ đoạn của nữ nhân điên này thật lợi hại!”

“Xuỵt, đừng nhiều lời, vạn nhất một lát nữa nàng qua đây ngươi liền thảm!”

“Đi đi đi, đi nhanh lên.”

Một lúc sau, đoàn người vây xem nhanh chóng tản ra.

Mộ Thanh Yên đứng tại chỗ, mặt không chút thay đổi, giống như một con con rối, tiếp tục cứu tử đường* của nàng.

*con đường cứu con

Hoàng cung, ngự thư phòng.


Bên ngoài thư phòng, văn võ triều thần đều quỳ xuống.

“Xin hoàng thượng lấy giang sơn xã tắc làm trọng!”

Các đại thần quỳ không ngừng lặp lại câu nói này.

Dưới ánh nắng mặt trời chói chang nhưng không có đại thần nào lui bước, cứ một mực quỳ, trung thành thiên địa chứng giám.

Khi Tử Tô chạy đến ngự thư phòng, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.

Nàng liều lĩnh vọt vào trong ngự thư phòng, khiến các đại thần chú ý.

“Hoàng thượng, hoàng thượng không hay rồi!”

Nhìn thấy Tử Tô lảo đảo chạy vào, Quân Bắc Hàn bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

“Thanh Yên xảy ra chuyện gì? Hay là Vân Triệt?”

“Thái phó đến tìm Hoàng hậu nương nương, đồng thời còn phái người tới đoạt thái tử, thái tử bị cướp đi, hoàng hậu, hoàng hậu nương nương, không biết vì sao, cũng không biết nói cái gì với ai liền lao ra hoàng cung.”

Nghe Tử Tô nói, đầu Quân Bắc Hàn bắt đầu ong ong.

Hắn hoàn toàn không ngờ, một yến tròn trăm ngày, cuối cùng lại biến thành cái dạng này!

Hắn bật dậy, không chậm trễ chút nào tiến đến Tử Vân Cung.

Hắn mới vừa đi ra ngự thư phòng, một đám đại thần quỳ ở bên ngoài liền xông tới, quỳ gối trước mặt Quân Bắc Hàn.


“Hoàng thượng, yêu nữ họa quốc, xin ngài lấy giang sơn xã tắc làm trọng!”

Trong cơn giận giữ, Quân Bắc Hàn dùng lực đá một cái, khiến đại thần tới gần hắn bị đá ngã lăn đi.

“Xã tắc làm trọng? Nếu hoàng hậu cùng thái tử xảy ra chuyện gì, toàn bộ Thanh quốc đừng hòng an bình!”

Sau khi Quân Bắc Hàn lớn tiếng vứt xuống câu nói này, cũng không quay đầu đi về phía Tử Vân Cung.

Rất nhanh, Quân Bắc Hàn đã đến Tử Vân Cung.

Bên ngoài Tử Vân cung, một mảnh hỗn loạn, bên ngoài có hai thi thể đại thần, mà bên trong Tử Vân cung, Mạnh Tử Nam vẫn còn ở trên mặt đất run rẩy.

Thái giám và cung nữ bên trong Tử Vân cung vốn không nhiều, sự việc vừa xảy ra, tất cả đều chạy mất tăm.

“Hoàng... Hoàng thượng...”

“Thái phó, ngươi làm trẫm thất vọng!”

“Hoàng thượng, người không thể tin yêu nữ kia, nàng dùng yêu thuật mê hoặc người... Nàng...”

“Đủ rồi!”

Quân Bắc Hàn cắt đứt lời Mạnh Tử Nam, hắn nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Hoàng hậu đâu, thái tử đâu?”

Mạnh Tử Nam quay đầu ra chỗ khác: “Vi thần cái gì cũng không biết, hoàng thượng, ngươi giết vi thần đi!”

Quân Bắc Hàn thấy lão già cổ hủ ngoan cố Mạnh Tử Nam lại một lòng vì Thanh quốc, giận sôi máu.

Có thể cơ bản không có người biết xảy ra chuyện gì, Tử Tô ở ngay bên cạnh, nhưng nàng không qua được, nhìn không thấy, cũng không nghe thấy!

Quân Bắc Hàn hít sâu một hơi, ngồi xổm người xuống, hắn nói với Mạnh Tử Nam: “Thái phó, ngươi cho dù chết cũng không nói, thật không?”

“Vâng!”

“Vậy nếu như trẫm chết? Xuống đất, trẫm hỏi lại ngươi, ngươi có thể nói hay không?”

Toàn thân Mạnh Tử Nam run lên, mặt hắn trắng bệch, quả thực không thể tin được nhìn Quân Bắc Hàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận