Khóe miệng Giản Chỉ Hề không tự giác nhếch lên, lộ ra một nụ cười mềm mại.
Đó là phản ứng bản năng khi trẻ con nhìn thấy mẫu thân.
Nhưng cùng lúc đó hai mắt Giản Chỉ Hề đã ươn ướt, mũi có chút cay.
Đời trước nàng bị vứt bỏ ở cô nhi viện, chưa từng gặp mặtcha mẹbao giờ, nói gì đến tình thân.
Đó là thứ nàng cầu cả đời, đến chết cũng không có được.
Nàng từng khát khao, từng tìm kiếm, cuối cùng vẫn phải lặng lẽ chấp nhận.
Nàng chính là một cô nhi, lẻ loi một mình.
Nàng vạn lần không nghĩ tới, sau khi vào luân hồi, vừa mở mắt, đã có thể cảm thụ được tình thương sâu sắc của mẹ.
Giản Chỉ Hề cảm xúc ngổn ngang trăm mối, coi như giữ lại ký ức, biết đây chỉ là một chớp mắt giữa dòng luân hồi, nàng cũng không thể cư xử một cách bình tĩnh.
Phầntình thân này nàng ước ao lâu lắm rồi, bỗng nhiên tới lúc có được, nội tâm kích động khó mà diễn tả nổi.
Bỗng nhiên, lòng nàng hồi hộp, Hoả Tinh với Dao Cơ sẽ không dùng mẫu thân tới ngược nàng chứ?
Nếu thật sự là thế, vậy thì quá ngược.
Trước đây lúc viết mệnh cách không thể nào lĩnh hội, bây giờ tự mình trải qua mới hiểu được.
Gia đạo sa sút, mất trí nhớ, bệnh nan y, tiểu tam phá hoại cũng không tính là ngược, một chữ tình, mới là ngược nhất.
Nghĩ đến đây, Giản Chỉ Hề không khỏi nắm chặt quả đấm, chân mày cau lại, có thể ngược nàng, nhưng không thể tổn thương tổn mẫu thân của nàng!
Nếu như mệnh cách viết như thế, nàng liền dùng sức một người bóp méo mệnh cách này!
“Làm sao mới sinh ra liền cau mày vậy? Nữ nhi của ta thật là xinh đẹp, giống như nàng.”
Trong tai Giản Chỉ Hề truyền đến một âm thanh từ ái trầm thấp, nàng quay đầu, nhìn thấy nam tử cả người mặc long bào, đầu đội long quan.
Khỏi phải nói, đây chính là phụ thân nàng, cũng là hoàng đế đương triều, ngọc thụ lâm phong, hào hoaphong nhã, dáng dấp mười phần đẹp.
Giản Chỉ Hề nhìn ra được từ trong đôi mắt thâm thúy kia tình cha nồng đậm.
Trong lúc nhất thời, lòng Giản Chỉ Hề nở hoa, nàng là một đứa bé hạnh phúc cha thương mẹ yêu!
Nhưng vào lúc này, một âm thanh giòn giã, mềm mại từ bên ngoài truyền đến.
“Muội muội, muội muội, muội muội con đâu?”
Một cái thân ảnh bé nhỏ nhào tới, khiến cho màn trướng lay động.
Nhóc còn chưa nhào tới bên giường đã bị hoàng đế bắt lại.
“Lỗ mãng hấp tấp còn ra thể thống gì? Đừng làm hoàng muội con bị thương!” Hoàng đế thấp giọng mắng.
Đứa bé kia ý thức được mình sai, vội lui lại mấy bước, quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi.”
Nhưng nhóc vẫn là không nhịn được tò mò và hưng phấn, một đôi mắt to liều mạng nhìn về phía Giản Chỉ Hề.
“Lại đây nhìn đi “
“Đa tạ phụ hoàng ân điển!”
Đứa bé kia cẩn thận từng li từng tí đi tới, một đôi mắt hiếu kỳ ôn nhu nhìn bảo bối trong lòng hoàng hậu.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, đây chính là hoàng muội của con sao? Thật xinh đẹp!”
Hoàng đế cùng hoàng hậu vừa nghe, mặt mày rạng rỡ.
Giản Chỉ Hề nghe thấy càng vui vẻ, nhìn vào phụ mẫu liền biết gien của mình sẽ không kém.
Rốt cục cũng có cơ hội làm một đại mỹ nhân!
Ha ha ha, nàng muốn nếm được cảm giác quay đầu cười một cái điên đảo chúng sinh, khuynh thành khuynh quốc ghê!
“Cười rồi cười rồi, hoàng muội cười!”
Đứa bé kia hưng phấn không thôi, ngay cả hoàng đế cùng hoàng hậu cũng đều rất vui vẻ.
Giản Chỉ Hề không khỏi mang theo mấy phần chờ mong, nàng biết rất rõ đây chỉ là một lần luân hồi, nhưng nàng vẫn là muốn nghiêm túc trải qua mỗi ngày thật tốt.
Đây là một khởi đầu không tệ, nàng phải bảo vệ hết thảy mọi thứ nàng có ở hiện tại!
Nghĩ tới đây, Giản Chỉ Hề càng vui vẻ càng hơn vài phần.
Lúm đồng tiền thật sâu hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm núc ních thịt, vô cùng đáng yêu.