Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Editor: Phù Đàm Bách Diệp

Hắn đưa hai tay ra đặt phía sau Úy Nguyên và Tấn Hoa phía sau, vận pháp lực trị thương cho bọn hắn.

Thời khắc sau đó, Úy Nguyên và Tấn Hoa mới thở phào được một hơi, suýt chút nữa mạng nhỏ sẽ không còn.

“Hai tiểu súc sinh! Thương Lăng thượng thần là người các ngươi có thể tùy tiện mạo phạm sao?”

Úy Nguyên cùng Tấn Hoa còn tưởng rằng Xích Đế sẽ ra mặt giữ gìn thể diện Xích Đế Cung, đứng ở bên nhóm của hắn.

Ai biết hắn vừa mở miệng lại trực tiếp giáo huấn bọn hắn.

“Phụ thân, Thương Lăng thượng thần hắn thực sự...”

“Thực sự cái gì? Lại dám phạm thượng là đại nghịch bất đạo! Các ngươi không biết tự lượng sức mình như vậy là ngại mệnh quá dài sao?” Xích Đế gầm lên.


Lúc này trong lòng hai người Úy Nguyên cùng Tấn Hoa mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn im lặng.

Bọn hắn không thể không thừa nhận, vừa rồi nếu Xích Đế không xuất hiện, mạng nhỏ bọn hắn rất có thể sẽ không còn.

Thương Lăng thật đáng sợ, góc áo đều không động, hai người bọn họ thiếu chút nữa bị miểu sát.

Thực lực cường hãn như vậy, đừng nói bọn hắn, coi như là phụ thân bọn hắn Xích Đế cũng không theo kịp.

Bây giờ bọn hắn rốt cuộc cũng biết, Thương Lăng thanh danh uy chấn lục giới là thế nào.

Có thể cường đại đến mức không cần xem sắc mặt bất kì kẻ nào, không cần suy xét tình cảnh người nào, tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm, bên trong lục giới cũng chỉ có Thương Lăng!

Lúc này, bọn hắn mới cảm thán, muội muội nhà mình làm sao lại chọc vị tôn thần không thể trêu vào này!

Nhìn thần sắc Úy Nguyên cùng Tấn Hoa, Xích Đế biết được bọn hắn đã hiểu được quan hệ lợi hại bên trong.

Hắn không khỏi thở dài, hai tay ôm quyền, một bộ dáng dấp khiêm tốn.

“Thương Lăng thượng thần, tiểu nữ trẻ người non dạ, một mình hạ phàm, quấy rối ngài lịch kiếp, hy vọng ngài có thể nhẹ xử lý, ta nguyện vì tiểu nữ chịu quá, cũng xin thượng thần khoan dung độ lượng.”

“Giao Dao Cơ ra.”

Thương Lăng không quay đầu lại, thủy chung chỉ có một câu nói này.

“Thương Lăng tượng thần, lẽ nào không có cách giải quyết khác sao?”

“Không có.”


Nam Phương Xích Đế chau mày, vẻ mặt đau lòng.

Hai đứa con trai không biết trời cao đất rộng, nhưng hắn biết, Thương Lăng từ trước tới giờ không khuất tùng bất kì kẻ nào, cũng không e ngại bất kì kẻ nào, hắn muốn làm chuyện gì không ai có thể ngăn được.

“Thật ra, tiểu nữ...”

“Đủ rồi!”

Một giọng nữ bi thương truyền đến, tất cả mọi người chuyển hướng đến cửa Xích Đế Cung, chỉ thấy Dao Cơ chậm rãi từ trên cầu thang đi xuống.

“Dao nhi!”

“Muội muội!”

“Ở đây nguy hiểm, ngươi mau trở về.”

Nhưng Dao Cơ không trở về, cũng không lùi bước, lớp băng đã lan tràn vào Xích Đế Cung, lan tràn vào trong phòng nàng ta, nàng ta trốn không thoát.

Nếu như nàng ta không ra, Thương Lăng cũng có thể mang nàng ta đi.


“Phụ thân, ca ca, thật xin lỗi, đã để cho các ngươi lo lắng.”

Dao Cơ một thân váy lục sắc, chậm rãi hướng Thương Lăng đi, sắc mặt đau thương, nhìn trông điềm đạm đáng yêu.

“Thương Lăng, ngươi không chịu buông tha ta sao?”

Thương Lăng không trả lời, nhưng sắc mặt hắn không hề biến hóa đã khẳng định đáp án.

“Thương Lăng, ta từ nhỏ đã nhìn ngươi, ngươi giống như một viên minh châu, rọi sáng không gian của ta, rọi sáng thế giới của ta.”

Dao Cơ vừa đi, nước mắt nhịn không được liền chảy xuống.

“Ta thích ngươi như vậy, vì ngươi, ta học đánh đàn học khiêu vũ học cách để cho mình trở nên tốt hơn, để xứng với ngươi.”

“Ngày đó một điệu múa trong phong yến thượng, ta luyện ba năm. Trước một đêm, ta nhảy suốt cả một buổi tối, ta mệt mỏi quá, ta muốn ngừng, ta nghĩ tới để ngươi có thể nhìn thấy bộ dáng tốt nhất của ta, ta cũng không dám ngừng, loại tâm tình này, ngươi có thể hiểu sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận