Hạ Triều Ca là trưởng nữ của hoàng đế, Hề Minh Húc là con trai độc nhất của đại tướng quân.
Nàng là quân, hắn là thần.
Hắn ở trước mặt nàng, thân phận thấp hơn một bậc.
Cho nên Hạ Triều Ca thích ý xoa xoa đầu Hề Minh Húc, Hề Minh Húc hiểu chuyện chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trên mặt Hạ Triều Ca đầy vẻ từ ái, nhưng trong lòng lại đang âm trầm cười.
Thương Lăng à Thương Lăng ơi, ngươi cũng có một ngày như vậy, quỳ ở trước mặt ta, ẩn nhẫn để ta xoa đầu.
Thiệt là vui muốn chết luôn!
Nhớ rõ lúc trước, ngươi ở trên yến hội độc mồm độc miệng châm chọc ta thế nào? Hả?
Nhớ rõ lúc trước, ở trong viện của ông già Nam Cực cưỡng bức cảnh cáo ta thế nào? Hả?
Nhớ rõ lúc trước, ngươi ở trước mặt Thiên Đế Bệ Hạ bôi đen hòng kéo ta hạ giới thế nào? Hả?
Bản thân ngươi trước đây rất bá sao!
Hiện tại chẳng phải chỉ có thể ngoan ngoãn để ta xoa ta nắn?
Ha ha ha, phong thủy luân chuyển, năm nay đến lượt ta!
Trong lòng Hạ Triều Ca mười phần đắc ý, vui như nở hoa, trong lòng Hề Minh Húc lại uất ức, đen mặt.
“Tiểu ca ca, huynh giống như rất không vui, ta mang huynh ra ngoài chơi có được không?”
Hạ Triều Ca nháy nháy mắt, vẻ mặt đơn thuần đáng yêu.
Trong mắt Hề Minh Húc viết hai chữ to: Không tốt!
Nhưng, phụ hoàng thân yêu của nàng lại cười nói: “Triều Ca ngoan, con và Minh Húc ra ngoài chơi đi.”
Nhìn đi, đây chính là phụ hoàng của nàng, thương nàng yêu nàng, vĩnh viễn sẽ không cự tuyệt nàng.
Cho nên bất luận là ở hiện đại hay cổ đại, tiên giới hay nhân gian, so cha vĩnh viễn luôn quan trọng.
Trấn Viễn tướng quân Hề Hoằng Tân chắp hai tay hướng về Hạ Triều Ca.
“Đa tạ Triều Ca công chúa, Minh Húc, đi chơi với công chúa một chút đi.”
Hề Minh Húc ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng hoàng thượng, vâng phụ thân.”
Hề Minh Húc đứng lên, tiện tay đẩy cái tay nhỏ mà Hạ Triều Ca đặt ở trên đầu hắn xuống.
“Đi thôi!”
Hạ Triều Ca kéo Hề Minh Húc ra ngoài, sau khi Hạ Hạo Miểu nhìn thấy bọn hắn ra ngoài, nụ cười trên mặt trong giây lát biến mất, một đôi mắt sắc bén nhìn về phía Hề Hoằng Tân.
Ra khỏi ngự thư phòng, Hạ Triều Ca lôi kéo Hề Minh Húc đi tới ngự hoa viên, Lý công công theo sau lưng, cẩn thận trong coi hai vị tiểu tổ tông.
Hạ Triều Ca biết, phụ hoàng muốn nói chuyện cùng Hề Hoằng Tân, bọn họ ở đó, có một số việc không thể nói thẳng.
Cho nên Hạ Triều Ca liền dứt khoát cho bọn họ không gian, mang Hề Minh Húc ra ngoài.
Đi tới ngự hoa viên, Hề Minh Húc bỏ tay Hạ Triều Ca, hắn đứng ở một bên hoa viên, không đi.
“Làm gì vậy, dẫn huynh đi chơi huynh còn khó chịu cái gì?”
“Người không cần phải để ý đến thần, tự người chơi đi, thần không muốn, cũng không có tâm tình đùa với người.”
Hề Minh Húc tìm một chỗ đứng, nhìn mặt hồ xa xa gợn sóng lăn tăn, mím chặt môi, không nói được một lời.
Hạ Triều Ca biết, hắn còn đang chìm trong nỗi đau mất đi mẫu thân.
Khuôn mặt nho nhỏ của Hề Minh Húc vẫn luôn nhăn lại, đến đôi mi cũng không bình thản nổi.
Hạ Triều Ca rất muốn biết, mệnh cách này rốt cuộc ngược ai?
Là Hoả Tinh run tay viết sai, hay do Dao Cơ đầu óc vào nước?
Hạ Triều Ca mê man, cái tên Vọng Thư này vì sao còn không cho nàng kịch bản? Vì sao còn chưa tới?
Mỗi một bước đều như người mù qua sông, mờ mịt!
Cảm giác này thật sự quá kém!
Bất quá, nhìn dáng vẻ Hề Minh Húc tội nghiệp như thế, nàng lại không cốt khí mà mềm lòng.
Được rồi, Thương Lăng Thượng Thần, Tư Mệnh ta đại nhân không chấp tiểu nhân, lấy ơn báo oán, giúp ngươi lần này, ngươi nhất định phải nhớ kỹ nha!
Hạ Triều Ca tìm một cái cớ dụ Lý công công theo sau rời đi.
Sau đó nàng đi về phía Hề Minh Húc, đột nhiên, vung ra một quả đấm.