Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Thần sắc Thương Lăng như trước, một đôi mắt băng lam nhìn chằm chằm Giản Chỉ Hề, không nháy một cái, nghiêm trang, sắc mặt nghiêm túc.
Giản Chỉ Hề che miệng trừng Thương Lăng, trong lòng có đủ loại cảm giác, đã từng, cảm tình quá khứ bị nàng chôn giấu lập tức xông lên.
Rót đầy toàn bộ trong lòng nàng, trái tim run rẩy.
Chóp mũi nàng có chút chua xót, viền mắt có chút nóng, một cỗ cảm giác ủy khuất không hiểu từ đâu ập tới.
Để nàng trở tay không kịp, không biết nên phản ứng gì.
Nàng cứ như vậy trừng Thương Lăng, oán khí tràn đầy, vẻ mặt không tốt.
“Nếu lần sau ngươi nói câu kia, ta sẽ không chỉ là cắn ngươi.”
Thương Lăng bỗng nhiên dừng lại, lại nói: “Ta sẽ ăn ngươi.”
Đầu Giản Chỉ Hề rầm một tiếng thật lớn, ong ong một lúc lâu.
Cái gì gọi là ăn nàng? Làm sao ăn nàng?
Vì sao Thương Lăng nói chuyện luôn không rõ ràng như thế, không rõ ràng?
Nhìn thần sắc lạnh lẽo của Thương Lăng, lại còn tức giận, dáng vẻ đằng đằng sát khí.
Rất hiển nhiên, hắn không có ý tứ gì khác, mà là thật sự muốn ăn nàng.
Chẳng lẽ, chân thân của Thương Lăng là thú?
Trong đầu Giản Chỉ Hề hiện lên hình ảnh thần long nuốt trọn đồ ăn vặt Tì Hưu.
Sau đó bắt đầu liên tưởng tới hình ảnh Thương Lăng mở miệng lớn toàn là máu nuốt trọn nàng.
Nuốt thì nuốt, lỡ may nhai làm thì phải sao bây giờ?
Tiếp theo là hình ảnh máu thịt be bét ở giữa hàm răng tàn bạo...
Giản Chỉ Hề run lẩy bẩy, thật sự không dám tiếp tục nghĩ.
“Thương Lăng thượng thần, ta, ta cam đoan không nói.”
Giản Chỉ Hề nói xong câu đó, thần sắc Thương Lăng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Nàng che miệng, chuyển thân, dựa vào tảng đá, ngồi xổm xuống.
Một hồi ủy khuất xông lên đầu.
Thương Lăng mãi mãi hung dữ như vậy, hay khi dễ tiểu tiên như nàng.
Nàng hối hận khi ở nhân gian không đánh hắn mấy trận, cái này chính là thiếu sót.
Nếu không phải nàng đánh không lại, nàng mới không cam chịu thế này.
Nghĩ tới đây, Giản Chỉ Hề cảm thấy một trận thất bại.
Đời thứ nhất trước mặt Hề Minh Húc cũng là kinh sợ, đời thứ hai thật vất vả làm mẫu hậu một lần, để cho hắn kinh sợ, kết quả báo ứng liền tới rồi.
Người kia chắc sẽ không nhớ thương chuyện nàng ở nhân gian ức hiếp hắn đâu nhỉ?
Đánh cái mông kia mấy lần mà...
Nghĩ như vậy, Giản Chỉ Hề lại dễ chịu hơn một ít.
Nhưng nàng vẫn rất khổ sở.
Ngồi xổm xuống tảng đá bên cạnh, che đôi môi, chửi bới Thương Lăng cực kỳ lâu.
Nhưng Thương Lăng đứng ở bên cạnh, không nói được một lời, nhìn Giản Chỉ Hề ngồi xổm xuống bên tảng đá, hơi nhếch khóe môi lên, như có điều suy nghĩ.
Đức hạnh của Tư Mệnh là gì hắn biết rõ, lúc này chắc lại đang mắng hắn.
Nhìn Tư Mệnh mắng một lúc lâu cũng chưa dừng, hắn liền thuận thế ngồi xổm xuống bên người nàng.
“Mắng đủ chưa?”
Giản Chỉ Hề đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không ngờ băng sơn vạn năm Thương Lăng thượng thần vậy mà lại cùng nàng ngồi chồm hỗm một chỗ, còn nói lời này.
“Không có!”
“Cần giúp một tay không?”
“Cần... Cái gì?”
Giản Chỉ Hề nghiêng đầu nhìn Thương Lăng ít nói ít cười nhìn chằm chằm nàng.
“Ta nói, ta không có mắng chửi người, Thương Lăng thượng thần đừng có hiểu lầm.”
“Tư Mệnh, ta lẽ nào chưa nói với ngươi, khi ngươi nói dối, tất cả đều viết trên mặt?”
Giản Chỉ Hề trong lòng rơi lộp bộp.
“Không, không có.”
“Muốn ta lập lại lần nữa?”
“Không, không cần.”
“Thật sao?”
“Thương Lăng thượng thần, việc cấp bách là phải ra khỏi Hãn Hải Mê Lâm. Ta mang ngươi ra ngoài, đi theo ta.”
“Vì cái gì ngươi lại nhiều lần nhấn mạnh là ngươi mang ta ra ngoài?”
Đương nhiên là vì để ngươi mang ơn, có chút lương tâm, không được động một chút là tìm nàng gây phiền phức!
Giản Chỉ Hề xấu hổ cười cười: “Đi thôi đi thôi.”