Thanh Liên* Linh Sơn.
* Thanh Liên là sen xanh nhé, mới biết có sen xanh luôn J))
Khói nhẹ lượn lờ phía trên Thanh Liên Linh Trì, phía trên một hồ nước nhỏ nở ra nhiều đóa sen xanh tràn đầy linh khí.
Bên cạnh Thanh Liên Linh Trì, phía trên một cái giường băng, Giản Chỉ Hề nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn trắng bệch.
Trên đầu Giản Chỉ Hề còn quấn băng vải, toàn thân đầy mùi thuốc nhàn nhạt.
Thanh Ly đang ngồi bên cạnh giường băng, trong tay nâng một đóa sen xanh.
Hắn vận pháp thuật, đặt đóa sen xanh lên trên thân thể Giản Chỉ Hề.
Từng đạo thanh quang luân phiên đem linh quang trên hoa sen rót vào trong cơ thể Giản Chỉ Hề từng chút.
Dần dần, sắc mặt Giản Chỉ Hề thoáng có chút huyết sắc.
Hắn vung ngón tay thon dài lên, lại một đóa sen xanh từ bên trong linh trì bay lên, rơi vào trong tay Thanh Ly.
Linh quang trên hoa sen không ngừng rót vào trong thân thể Giản Chỉ Hề.
Dần dần, huyết sắc trên mặt Giản Chỉ Hề dường như hoàn toàn khôi phục, thậm chí còn tản ra chút ánh sáng.
Cuối cùng, hoa sen xanh trong tay Thanh Ly biến mất, hắn khẽ thở dài một tiếng.
Sau khi tiếng thở phát ra, Giản Chỉ Hề từ từ tỉnh lại, mở hai mắt ra.
Nàng tự tay bưng đầu mình, cảm giác đau đớn vẫn còn tàn lưu.
Những phát sinh trong sơn cốc hoang dã, trong nháy mắt như hồng thủy xông về nàng.
Nàng đánh cùng Xích Đế một trận, sau đó kiếm của Xích Đế đâm vào trong đầu nàng, nàng vô cùng đau đớn...
Trong đầu dường như có thứ gì buông lỏng, sau đó tỉnh lại là ở chỗ này.
Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Thanh Ly một thân thanh dật đạm bạc.
“Là huynh cứu ta sao?”
Thanh Ly nhìn Giản Chỉ Hề, trong thần sắc lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh thì biến mất hầu như không còn.
“Đúng vậy, ngươi không nhớ rõ sao?”
Giản Chỉ Hề lắc đầu, nàng nói: “Lúc đó bị Xích Đế tập kích, thụ thương, hình như ngất đi.”
Chân mày Thanh Ly nhíu lên, thần sắc có chút khó coi.
“Đa tạ huynh đã cứu, ta là Tư Mệnh, huynh là...”
Ngón tay Thanh Ly đặt bên cạnh giường băng run lên, trong con ngươi có ánh sáng lưu chuyển, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại.
“Ta là Thanh Ly.”
“Đa tạ Thanh Ly Tiên Quân đã cứu, ân này Tư Mệnh chắc chắn sẽ ghi nhớ.”
Đôi mắt Thanh Ly rũ xuống, trong thần sắc đạm nhiên hình như có vẻ đau thương.
“Một cái nhấc tay thôi, không cần nói đến.”
Giản Chỉ Hề nhìn Thanh Ly đạm nhiên, trong lòng có một cảm giác khó hiểu dâng lên, tới nhanh, đi cũng nhanh.
“Không biết... Đây là nơi nào?”
“Nơi này là Thanh Liên Linh Sơn, trên người ngươi còn có vết thương, trước tiên cứ ở lại đây an tâm dưỡng thương đi.”
“Vậy thật là phiền huynh, huynh có thể cứu ta là ta đã rất cảm kích, ta tỉnh lại thì tất nhiên có thể chiếu cố mình.”
Giản Chỉ Hề nói xong, ngồi dậy, đang định xuống giường thì đột nhiên Thanh Ly đưa một cánh tay ngăn nàng lại.
“Ngươi bất cứ lúc nào cũng thế này sao?”
Giản Chỉ Hề kinh ngạc ngẩng đầu: “Thế nào cơ?”
“Độc lai độc vãng, tự lực cánh sinh, xưa nay không nhận trợ giúp của người khác.”
Hai tròng mắt đạm nhiên của Thanh Ly nhìn Giản Chỉ Hề.
Giản Chỉ Hề sững sờ, trong lòng nàng như bị cái gì kích động.
“Ta là một Tư Mệnh nho nhỏ, cần trợ giúp gì chứ?”
Giản Chỉ Hề lúng túng cười cười.
Nhưng thần sắc Thanh Ly hơi trầm xuống, trong đôi mắt hiện lên một tia không nỡ.
“Thôi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt trước đi, tạm thời đừng mong rời đi.”
“Thế nhưng...”
“Không có thế nhưng.”
Giản Chỉ Hề bĩu môi, sao nàng cảm giác Thanh Ly đối với mình dường như không bình thường lắm?
Thanh Ly đứng lên, gió nhẹ thôi ống tay áo, đang muốn rời đi.
Một đồng tử đi tới cố kỵ liếc mắt nhìn Giản Chỉ Hề, sau đó nói: “Thần Tôn, có người tới chơi.”
Thanh Ly gật đầu theo đồng tử cùng đi ra khỏi Thanh Liên Linh Trì.
“Ai?”
“Thương Lăng Thượng Thần.”