Hạ Tuyết Mạn thì hừ lạnh một tiếng, duỗi tay một cái, làm rơi nghiên mực trên bàn sách của Hạ Triều Ca.
Nghiên mực rơi xuống đất, phát ra âm thanh vô cùng thanh thúy, ở trong phòng học có vẻ mười phần đột ngột.
Thái phó quay đầu nhìn, thấy vị trí Hạ Triều Catrống tuếch.
Ông ta thổi râu mép một cái, trừng mắt.
“ Công chúa Triều Ca đâu?”
Trầm mặc, mọi người trong phòng học đều trầm mặc.
“Lại trốn học, lại không đọc sách, cả ngày nghịch ngợm gây sự, văn dốt vũ nát, ta nhất định phải cáo trạng cùng hoàng thượng! Tức chết ta rồi!”
Thái phó ở trên tức giận đến dậm chân, mấy người phía dưới thần sắc như thường, thấy nhiều quen rồi.
“Mỗi lần đều là câu nói này, có ích lợi gì! Lần nào phụ hoàng cũng thiên vị tỷ ấy!”
Hạ Tuyết Mạn căm hận trừng mắt liếc vị trí của Hạ Triều Ca.
“Nếu muội biết rồi thì cần gì lần nào cũng dùng cái chiêu này?” Hạ Uyển Tình mặt không đổi sắc thấp giọng nói.
“Chẳng lẽ tỷ có chiêu mới?”
Hai mắt Hạ Tuyết Mạn sáng ngời.
Hạ Uyển Tình ôn nhu bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ta chỉ làm tốt việc của ta, việc của người khác ta không quan tâm. Tam hoàng muội, muội yên tĩnh chút đi.”
Hạ Tuyết Mạn hừ lạnh một tiếng quay đầu trở lại.
“Tấm lòng của tỷ lớn thật, khoan dung rộng rãi. Cũng đúng, tỷ ấy đoạt danh tiếng trưởng công chúa mà tỷ cũng có thể chịu, còn gì mà tỷ không thể nhịn.”
Hạ Uyển Tình nhíu mày, khuôn mặt thất sắc.
“Chuyện này muội đừng nhắc lại, nếu như truyền tới tai phụ hoàng, muội không có kết quả tốt đâu.”
“Rõ ràng chính mình ra đời sớm một canh giờ, là trưởng công chúa danh chính ngôn thuận, nhưng bởi vì phụ hoàng bất công lại do hoàng hậu sinh ra, chỉ thấy tỷ ấy, liền nhận thức tỷ ấy trưởng công chúa.”
Hạ Uyển Tình sắc mặt cũng không trở nên khó coi như Hạ Tuyết Mạn chờ mong, vẫn lạnh nhạt như cũ.
Hạ Tuyết Mạn mất mặt, không vui quay đầu, tiếp tục nghịch tóc của mình.
Hạ Uyển Tình an tĩnh cầm sách của mình lên, như là không phát sinh bất cứ chuyện gì.
Thao trường Hoàng cung.
Phòng Đô úy đang dạy thái tử Hạ Thiên Túng bắn tên.
Chỉ thấy Hạ Thiên Túng ngồi trên lưng ngựa, tư thế hiên ngang, tay cầm trường cung, một mũi tên bắn ra, trúng hồng tâm.
Hạ Triều Ca lớn tiếng vỗ tay: “Hoàng huynh thật là lợi hại!”
Nghe được giọng của Hạ Triều Ca, Hạ Thiên Túng quay đầu, cưỡi ngựa về phía Hạ Triều Ca.
“Hoàng muội, muội lại trốn học à?”
“Hoàng huynh, hôm nay trong đô thành có Miếu Hội, muội muốn xem.”
Hạ Thiên Túng bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Muội không chỉ trốn học, còn một mình xuất cung, đây chính là tội lớn, nếu bị phụ hoàng phát hiện...”
Hạ Triều Ca nháy nháy mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn Hạ Thiên Túng.
Chỉ thấy Hạ Thiên Túng lại thở dài, hắn nói: “Nếu bị phụ hoàng phát hiện, vậy huynh liền thay muội chịu phạt.”
“Hoàng huynh, huynh thật tốt!”
Hạ Thiên Túng xoa mũi Hạ Triều Ca, trong nụ cười đều là sự cưng chìu.
Dưới sự dẫn dắt của Hạ Thiên Túng, hai người đổi thường phục của dân chúng lén lút xuất cung.
Hạ Triều Ca quen thuộc đi tới nơi tổ chức Miếu Hội, có thể thấy nàng là khách quen.
Hạ Triều Ca chơi quên cả trời đất, mua rất nhiều đồ chơi nhỏ nhét trong túi, trong tay còn cầm một cây hồ lô ngào đường.
Đây chính là cuộc sống vui vẻ của Hạ Triều Ca, có ăn có chơi, còn có người cõng nồi*.
*gánh tội
Thời gian một buổi chiều vội vã qua đi, chỉ chớp mắt, mặt trời đã sắp lặn.
Hạ Thiên Túng đang định mang Hạ Triều Ca trở về, đột nhiên, Hạ Triều Ca dừng lại, chui vào trong một hẻm nhỏ.
“Muội đi đâu vậy?”
Hạ Triều Ca không trả lời, nhưng Hạ Thiên Túng lại nhận ra, đó là hẻm nhỏ đến phủ Trấn Viễn tướng quân.
Một tháng trước, Trấn Viễn tướng quân mang theo con trai độc nhất Hề Minh Húc hồi kinh.