Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Dáng vẻ Tô Tử Câm biểu thị quả nhiên không ngoài dự liệu của ta.

Xem ra tên hỗn đản Cố Lâm Uyên kia, vì muốn bẻ cong nam sủng nàng mà bắt đầu không từ thủ đoạn, rót mê hồn dược cho người bên cạnh nàng.

Quá gian xảo, quá phúc hắc!

Bất quá, nàng có một tâm kiên định, không bị bẻ cong, không sợ Cố Lâm Uyên đâu.

Sau khi trấn an được Minh Thu, đột nhiên cửa sổ phía sau tẩm cung của nàng bị gõ.

Tô Tử Câm sững sờ, liền đi tới mở cửa sổ ra, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thẩm Mộc Nhiễm xuất hiện ở trước mặt nàng.

Tô Tử Câm quay đầu liếc mắt Minh Thu, phân phó nàng đi xuống trước nghỉ ngơi.

“Tử Câm ca ca! Muội lại gặp được huynh rồi!”

Thẩm Mộc Nhiễm cười rất đẹp mắt, đôi mắt cong cong, má lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhìn thế nào cũng làm say mê người.

Tô Tử Câm nhịn không được, vươn tay, xoa xoa mũi Thẩm Mộc Nhiễm, sau đó thuận tay nhéo nhéo hai bên khóe miệng nàng.


Thẩm Mộc Nhiễm cười vui vẻ hơn, giống như một tiểu nữ nhân trong tình yêu cuồng nhiệt, khuôn mặt đều đỏ hồng.

Một màn này, vừa lúc vào trong mắt Cố Lâm Uyên vừa mới tắm nước lạnh trở về.

Chẳng biết tại sao, lần này, hắn không có tức giận, ngược lại trong lòng nổi lên một loại cảm giác khác thường.

Tô Tử Câm cùng Thẩm Mộc Nhiễm đứng chung một chỗ, rất giống một đôi tình nhân môn đăng hộ đối.

Thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư.

Cảm giác kia, thật là tốt đẹp khiến người ta không đành lòng đi quấy rầy phá hỏng.

“Mộc Nhiễm, trong khoảng thời gian này muội ít đi ra ngoài đi, đừng đi loạn, bảo vệ mình là quan trọng nhất.”

Thẩm Mộc Nhiễm gật đầu, cười đến ngọt ngào.

“Muội biết rồi, Tử Câm ca ca!”

Tô Tử Câm vươn tay, cưng chìu sờ sờ đầu Thẩm Mộc Nhiễm.

Cách đó không xam Cố Lâm Uyên rơi vào trầm tư.

Chẳng lẽ nữ nhân đều thích dạng này? Xoa mũi, sờ đầu một cái, ôn nhu cưng chìu?

Từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần lại, Cố Lâm Uyên quyết định thử một lần.

Nói không chừng tiểu Tư Mệnh của hắn chính là như vậy, ăn mềm không ăn cứng.

Lúc này, cách đó không xa, Tô Tử Câm cùng Thẩm Mộc Nhiễm vẫn còn huynh huynh muội muội, sắc mặt Cố Lâm Uyên trầm xuống.

“Mộc Nhiễm, muội càng lớn lên càng xinh đẹp.”

“Thật sao? Tử Câm ca ca khen muội xinh đẹp, vậy muội thật sự xinh đẹp đó!”


Thẩm Mộc Nhiễm cười vui vẻ hơn.

Cố Lâm Uyên nhiuq chân mày, đứng cách đó không xa.

Thẩm Mộc Nhiễm đẹp?

Tuyệt đối không đẹp đâu!

Không bằng một phần vạn Tiểu Tử Câm nhà hắn.

Chỉ là...

Vốn không phát hiện ra, giờ lúc Thẩm Mộc Nhiễm cùng Tô Tử Câm đứng chung một chỗ hắn mới phát hiện, Tô Tử Câm rất gầy rất gầy.

Tô Tử Câm gầy đến toàn thân cao thấp cũng không có thừa một chút thịt.

Sao thế? Tiểu Tử Câm trong hoàng cung chưa từng ăn một bữa cơm no?

Cố Lâm Uyên càng nhìn càng cảm thấy Tô Tử Câm thật gầy, đứng cùng Thẩm Mộc Nhiễm càng rõ ràng.

Mặc dù hai người đều rất nhỏ tuổi, nhưng Thẩm Mộc Nhiễm đã tại phát triển, thân hình cũng dần dần đẫy đà.


Duy chỉ có Tô Tử Câm đặc biệt gầy.

Cố Lâm Uyên quay đầu, phân phó Cao công công: “Đêm nay chuẩn bị một bữa tối phong phú, ta dùng bữa tại Vị Ương Cung.”

“Vâng, Vương gia.”

Cố Lâm Uyên nhìn hai người phía xa, dùng sức ho khan một tiếng.

Nghe có âm thanh hai người liền quay đầu, liếc mắt liền thấy sắc mặt âm trầm của Cố Lâm Uyên.

Thẩm Mộc Nhiễm sợ đến co rụt lại, Tô Tử Câm cũng chột dạ.

Tô Tử Câm vỗ vỗ Thẩm Mộc Nhiễm: “Muội về phòng trước đi.”

Thẩm Mộc Nhiễm gật đầu, một chút cũng không dám dây dưa, cúi đầu chạy trốn một đường.

Tô Tử Câm cực kì buồn bực, rõ ràng nàng và Thẩm Mộc Nhiễm ngay dưới thanh thiên bạch nhật, quang minh chính đại nói chuyện mà.

Làm sao lại giống yêu đương vụng trộm bị bắt gian rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận