Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Khiến Hạ Triều Ca càng muốn khóc hơn vẫn còn ở phía sau.

Mười ngày sau, Hoàng đế Ly quốc Hạ Hạo Miểu trong lúc lâm triều hạ một đạo ý chỉ.

Tứ hôn trưởng công chúa Ly quốc Hạ Triều Ca cùng con trai duy nhất của Trấn Viễn đại tướng quân -Thiếu Tướng Quân Hề Minh Húc.

Hôn lễ sẽ cửa hành sau khi công chúa Triều Ca cập kê.

Lúc Hạ Triều Ca nghe được tin tức này, nàng đang nằm trên ghế ở trong sân giường ăn táo.

Nghe được cung nữ chúc mừng, Hạ Triều Ca sặc một miếng táo trong miệng, nuốt không vô, phun cũng không ra.

Hạ Triều Ca mãnh liệt ho khan, thật vất vả nhổ miếng táo ra, còn chưa kịp nói một câu, liền thấy Hạ Thiên Túng đi tới.

Các cung nữ hành lễ xong liền nhao nhao lui ra, cả viện chỉ còn lại hai người là Hạ Triều Ca cùng Hạ Thiên Túng.

“Hoàng huynh, có phải huynh làm hay không?”

Hạ Thiên Túng vỗ vỗ lưng Hạ Triều Ca giúp nàng thuận khí.

“Nhìn muội kích động chưa, không có chút dáng vẻ nữ nhi e thẹn nào cả.” Hạ Thiên Túng buồn cười nhìn nàng.


Hạ Triều Ca kích động, nhưng không phải kích động như Hạ Thiên Túng tưởng!

Nàng muốn rời xa Thương Lăng, rời xa! Rời xa!

Đỡ phải bị chuyện xấu của cái tên kia liên lụy vào người mình!

“Hoàng huynh, không phải muội giải thích với huynh rồi sao? Muội không thích hắn mà!”

Hạ Triều Ca vẻ mặt kích động.

“Ừm, muội có giải thích, nhưng huynh không tin nhé.”

Hạ Triều Ca suýt chút nữa lăn từ trên ghế xuống.

“Hoàng huynh, sai lầm của huynh dẫn dắt phụ hoàng vẽ bậy tranh uyên ương!”

“Triều Ca à, muội cũng không còn nhỏ nữa, hôn sự cũng nên quyết định.”

“Cũng không nên là Thương... Hề Minh Húc a!”

“Không phải hắn rất được sao? Tuấn tú lịch sự, văn võ song toàn, trẻ tuổi thâm tình.”

Hạ Triều Ca gào thét ở trong lòng: Liên quan gì tới muội!

“Hoàng huynh nói không sai, thế nhưng...”

“Hả? Muội thừa nhận là được.”

Hạ Thiên Túng ngắt lời nàng.

“Muội không có thừa nhận, muội... Nè, nè, hoàng huynh đi đâu vậy? Huynh trở lại đây!”

“Đến Ngự Thư phòng báo cho phụ hoàng “


Hạ Thiên Túng đầu cũng không ngoảnh lại.

“Báo cáo cái gì?”

“Báo cáo đúng sự thật”

Nhìn Hạ Thiên Túng đi càng lúc càng xa, bóng lưng sắp biến mất.

Hạ Triều Ca từ trong trạng thái ngu người giật mình tỉnh lại.

Nàng lập tức từ nhảy dựng lên trên ghế, đang muốn đuổi theo, chỉ thấy một cung nữ cản ở trước mặt nàng.

“Khởi bẩm công chúa, nhị công chúa cầu kiến.”

Nhị công chúa? Hạ Uyển Tình?

Cái vị nhị công chúa tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, tính tình dịu dàng?

Ngày thường Hạ Triều Ca ngại trừ cùng Hạ Thiên Túng đi ra bên ngoài, chưa từng lui tới cùng Nhị công chúa Hạ Uyển Tình và Tam công chúa Hạ Tuyết Mạn.

Lúc này, Hạ Uyển Tình đến tìm nàng làm cái gì?

Hạ Triều Ca trong óc xoẹt ra một ý nghĩ không tốt, sắp có chuyện xấu.

“Để cho nàng ta vào đi.”


Hạ Triều Ca vẻ mặt trấn định ngồi trở lại trên ghế, khoan thai nâng chén trà lên.

Sau khi Hạ Uyển Tình đi vào, một đôi tròng mắt sưng đỏ, trên mặt còn có nước mắt, khóc đến lê hoa đái vũ*.

*miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương Quý Phi, sau này dùng để miêu tả vẻ kiều diễm của nữ nhân.

Lúc Hạ Triều Ca còn chưa kịp hỏi tình huống này là gì, nàng ta lại bộp một cái quỳ xuống trước mặt Hạ Triều Ca.

Thật ra thì, luận thân phận, Hạ Uyển Tình so với nàng thấp hơn một chút, nhưng gặp mặt cũng không cần phải làm cái đại lễ này nha!

Lòng Hạ Triều Ca run lên, quả nhiên có chuyện xấu.

Hạ Uyển Tình quỳ xuống sau đó kinh ngạc phát hiện Hạ Triều Ca vậy mà cũng không tới đỡ nàng ta, trong mắt nàng ta lộ ra một tia kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh, sự kinh ngạc trong mắt nàng ta liền biến mất.

Hạ Uyển Tình té trên đất, vừa khóc vừa nói: “Hoàng tỷ, Uyển Tình cùng Minh Húc tình đầu ý hợp, thật lòng yêu nhau, cầu xin tỷ tác thành!”

Trái tim nhỏ của Hạ Triều Ca run lên, chuyện xấu cũng không nhỏ chút nào nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận