Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Cố Lâm Uyên chau mày, thần sắc lạnh lùng, bàn tay duỗi một cái, trực tiếp xé mở y phục đã rách của Tô Tử Câm.

“Không được...”

Tô Tử Câm vô thức che ngực, nàng cắn chặt môi, hai mắt có chút sương mù.

“Không được? Tô Tử Câm, ngươi dựa vào cái gì nói điều kiện với ta?”

“Ngươi, ngươi đừng như vậy được không...”

Tô Tử Câm rất sợ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Cố Lâm Uyên tức giận thế này.

Lần đầu tiên thấy Cố Lâm Uyên không chút nào thương tiếc nàng thế này.

“Ta đối với ngươi không tốt sao? Mấy ngày nay, ta đào tim đào phổi cho ngươi, ngươi đều cho chó ăn rồi?”

Tô Tử Câm không ngừng lắc đầu: “Không, không phải.”

“Không phải? Vậy tại sao phải chạy trốn? Tại sao phải hạ dược ta?”

“Ta muốn đưa bọn họ rời đi...”

“Ngươi muốn cùng bọn họ rời đi? Ta đáng ghét như vậy? Ước gì đời này cũng không cần nhìn thấy ta ư?”

“Không có!”

“Tô Tử Câm, dáng vẻ ngươi nói dối thật sự rất giả tạo.”

Cố Lâm Uyên cười lạnh một tiếng, hắn nói: “Ngươi cảm thấy ta rất dễ lừa gạt phải không?”


“Không phải ”

“Không phải? Ngươi rõ ràng là thân nữ nhi, lại luôn giấu giếm, dù ta ép ngươi thế nào, ngươi cũng không nói, ngươi biết những ngày kia ta sống thế nào không?”

“Ta mỗi ngày đều nghĩ, đều ép mình tiếp thu, lại tự nói với mình, đoạn tụ cũng không sao.”

“Bây giờ suy nghĩ một chút, thật buồn cười!”

“Ngươi đừng như vậy có được không? Ta thật sự không phải như ngươi nghĩ!”

Tô Tử Câm rất muốn giải thích, nhưng Cố Lâm Uyên đang tức giận, cả cơ hội cũng không cho nàng.

“Ngươi có phải như ta nghĩ hay không đã không quan trọng. Tô Tử Câm, ta cho ngươi biết, ta sẽ không nhân nhượng ngươi nữa!”

Cố Lâm Uyên nói xong, trực tiếp xé mở y phục Tô Tử Câm ra.

Y phục bị xé, gió lạnh từ bên ngoài thổi tới, Tô Tử Câm run rẩy một trận.

Cố Lâm Uyên trực tiếp kéo tay Tô Tử Câm che ở trước ngực ra.

Một tay kéo cái yếm nàng, đưa thân thể trần trắng như tuyết của nàng lộ ra ngoài.

Hắn ở trên cao nhìn xuống nàng, tùy ý lại tham lam nhìn chằm chằm thân thể nàng.

Tô Tử Câm bị nhìn một hồi xấu hổ, nàng đang liều mạng giãy dụa, nhưng mà hai tay đều bị Cố Lâm Uyên đè lại, sức lực cách nhau quá xa, nàng không thể động đậy.

“Đừng, đừng đối với ta như vậy...”

Cố Lâm Uyên cúi đầu trực tiếp cắn lên đôi môi Tô Tử Câm, cắn đến mức môi nàng thấy đau.


Hắn bắt đầu từ môi cắn đi xuống, để lại trên thân thể nàng từng cái dấu răng.

Lúc này, Cố Lâm Uyên kéo áo trên, sau đó cũng kéo khố của Tô Tử Câm xuống.

Bây giờ, thân thể trơn mịn của Tô Tử Câm trơn nằm dưới thân Cố Lâm Uyên.

“A... Đau quá...”

Trên người Tô Tử Câm đã bị Cố Lâm Uyên in rất nhiều dấu răng.

Cố Lâm Uyên đẩy hai chân mảnh khảnh của Tô Tử Câm ra.

“Đừng, ngươi đừng thế này...”

“Tô Tử Câm, dù hiện tại hay về sau, ngươi cũng trốn không thoát.”

Cố Lâm Uyên cắn một cái trên vành tai Tô Tử Câm, thân thể dần dần trầm xuống.

“A...”

Tô Tử Câm đau đến kêu một tiếng, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, lọt vào miệng Cố Lâm Uyên.

Mùi vị đắng chát tràn ngập đầu lưỡi, Cố Lâm Uyên bỗng nhiên dừng lại.

Thấy nước mắt của Tô Tử Câm, Cố Lâm Uyên đột nhiên không thể xuống tay được.

Hai đời, nàng để lại bao nhiêu nước mắt, hắn đã nhớ không rõ.

Đời này, hắn từng nói sẽ không để cho nàng khổ sở nữa.

Cố Lâm Uyên hít sâu một hơi, tận lực để cho mình tỉnh táo lại.

Hắn nâng khuôn mặt Tô Tử Câm, chóp mũi dán nàng.

“Tử Câm, đừng rời xa ta, cũng đừng gạt ta.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận