Thấy một màn như vậy, khuôn mặt Tô Tử Câm xoẹt cái liền hồng.
Khuôn mặt Cố Lâm Uyên triệt để đen.
Tô Tử Câm vội vàng kéo chăn che chính mình lại.
“Ta... Ta... Đây là lần đầu tiên... Tới... Cho nên ta cũng không biết là hôm nay.”
Tô Tử Câm dùng chăn che khuôn mặt hồng ngất, chỉ chừa lại một đôi mắt linh lợi nhìn Cố Lâm Uyên.
Cố Lâm Uyên một hơi nghẹn trong ngực, lên không được, xuống không xong.
Hắn cùng Tô Tử Câm mắt lớn trừng mắt nhỏ, trừng hồi lâu, rốt cuộc hắn thở dài một hơi, đứng dậy rời đi.
Sau khi Cố Lâm Uyên rời khỏi, Minh Thu liền đến.
Minh Thu nhìn Tô Tử Câm trốn trong chăn lộ da thịt trơn mịn, đôi mắt trừng cực lớn.
“Hoàng, Hoàng, hoàng thượng, Nhiếp Chính Vương phát hiện người là thân nữ nhi?”
“Ừ”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ, hắn có thể giết người hay không? Hắn có cưỡng bức người không?”
“Suýt chút nữa.”
“Cái gì?!”
“Quỳ thủy tới.”
Tròng mắt Minh Thu đều sắp lọt ra ngoài, nàng hít sâu một hơi, nghẹn trong cổ họng.
Sau nửa canh giờ, Cố Lâm Uyên lần nữa đẩy cửa đi tới.
Lúc này, Minh Thu đang canh giữ bên cạnh Tô Tử Câm đã ngủ.
Thấy Cố Lâm Uyên tiến đến, Minh Thu hoảng sợ vội quỳ xuống.
“Lui xuống ”
“Vâng”
Minh Thu trước khi đi còn lo lắng liếc mắt nhìn về phía giường.
Cố Lâm Uyên đi tới bên giường, cởi y phục bò lên giường, ôm Tô Tử Câm từ phía sau, ôm nàng vào trong lòng.
Nhưng mà, hắn vừa mới đụng vào thân thể Tô Tử Câm, liền phát hiện nàng đang run.
“Làm sao vậy?”
Tô Tử Câm vẫn còn run, không chút phản ứng nào.
Đáy lòng Cố Lâm Uyên chấn động, vội xoay người điều tra tình huống của Tô Tử Câm.
Chỉ thấy Tô Tử Câm cắn chặt môi, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn trắng bệch, thân thể cuộn lại một chỗ.
Cố Lâm Uyên hoảng hốt, hắn vội ôm lấy Tô Tử Câm, đang muốn ra bên ngoài truyền ngự y.
Chỉ thấy Tô Tử Câm dùng âm thanh yếu ớt nói: “Đừng, đừng gọi.”
Lúc nàng tới quỳ thủy, vừa lúc bị Cố Lâm Uyên nhìn thấy, cái này đã đủ mất mặt rồi.
Hiện tại đau bụng, còn để ngự y biết, liền càng mất mặt hơn.
“Nàng rốt cuộc làm sao vậy? Đừng dọa ta!”
Tô Tử Câm nghe ra được giọng Cố Lâm Uyên có chút run rẩy.
“Ta chỉ là đau bụng thôi.”
“Vì sao?”
“...”
Tô Tử Câm tuyệt đối không muốn cùng Cố Lâm Uyên thảo luận vấn đề này.
“Nàng không nói ta truyền ngự y.”
“Đừng, ta chỉ là tới quỳ thủy, đau bụng, ta ngủ một giấc, qua đêm nay là ổn thôi.”
Cố Lâm Uyên chau mày, đau lòng ôm Tô Tử Câm.
Hắn thật không thể hiểu, vì sao đau bụng không thể truyền ngự y.
Nhưng Tô Tử Câm một mực kiên trì như vậy, hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể tùy theo nàng thôi.
Thẳng đến ngày thứ hai, chân trời có một tia nắng sớm.
Trên giường Tô Tử Câm vẫn còn đang ôm bụng co ro, Cố Lâm Uyên cũng một đêm không ngủ cùng nàng.
“Tử Câm, ta dẫn nàng đi xem đại phu, đừng kiên trì nữa được không?”
Tô Tử Câm không có trả lời, toàn thân nàng đã bủn rủn, không có khí lực.
Suốt đêm đau đớn, không hề giảm bớt.
Chẳng lẽ là bởi vì thời gian dài dinh dưỡng không đầy đủ, mới đưa đến quỳ thủy không ổn định?
Nhưng coi như không ổn định cũng không đến mức đau cả đêm, đau đến không ngủ được chứ!
“Tử Câm, nàng đừng bướng, nghe lời có được không?”
Cố Lâm Uyên ở một bên lo lắng suông, một chút biện pháp cũng không có, hắn nhìn nàng cả đêm đều đau đớn, phát run, cuộn người.
Rốt cuộc, Tô Tử Câm suy yếu phun ra một chữ: “Được ”
Được Tô Tử Câm đồng ý, Cố Lâm Uyên không nói hai lời, lập tức ôm lấy nàng, ra khỏi tẩm cung.