Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

“Quả thực uống rất nhiều thuốc bổ.” Tang Chính Khanh buồn cười nhìn kẻnông cạn.

“Sư phụ, người đừng cười con nữa, con sắp bị lửa cháy đến nơi!”

“Ồ? Ta lại thấy con rất nhàn nhã.” Tang Chính Khanh nói: “Hơn nữa còn cự hôn thật đẹp, lúc này phải là lúc đang đắc ý chứ.”

“Sư phụ...”

“Nói đi, tại sao muốn cự hôn.” Tang Chính Khanh thu hồi nụ cười, nét mặt mang theo mấy phần nghiêm túc.

“Hề Minh Húc cùng Hạ Uyển Tình đã sớm thông đồng với nhau, con sao mà gả cho Hề Minh Húc được nữa? Còn không bằng sớm đá hắn đi, đỡ phải sau này hắn đi ngoại tình.”

“Thật sao?” Tang Chính Khanh nhíu mày: “Không có ý định nói thật với vi sư?”

Hạ Triều Ca sững sờ, sư phụ nhà nàng không phải người bình thường, liếc mắt liền thấy ẩn tình mà vô số người đều không nhìn ra.

Khuôn mặt Hạ Triều Ca vốn đang ung dung lập tức ngưng trọng.

Nàng thở dài một hơi nói: “Hề Minh Húc là Chân Long Mệnh Cách, hắn sẽ một tay phá vỡ giang sơn này của Hạ gia.”

Tang Chính Khanh nghe nói như thế, sắc mặt cũng trầm xuống, nhưng trong mắt không có một tia kinh ngạc.


“Con đã sớm nhìn ra à.”

Hạ Triều Ca sững sờ, ý của Tang Chính Khanh là, ông ấy đã sớm biết?

“Sư phụ, người đã sớm biết?”

“Tang gia sừng sững ở mảnh đất này ba ngàn năm, bản lĩnh cùng năng lực không thể tưởng tượng được.”

Hạ Triều Ca thở dài một tiếng.

“Bất quá phản ứng của con, ngược lại còn ổn trọng hơn ta. Đổi thành người khác, phản ứng đầu tiên chính là giết Hề Minh Húc, chấm dứt hậu hoạ.”

Hạ Triều Ca lắc đầu: “Bóp méo thiên mệnh, trái với thiên đạo, cải biến dòng chảy lịch sử, là phải bị trời phạt. Bất luận là con hay Hạ gia, đều không gánh nổi. Đây cũng là nguyên nhân sư phụ biết rõ thiên mệnh nhưng vẫn không nói cho con nhỉ?”

Nghe lời này, ánh mắt Tang Chính Khanh nhìn Hạ Triều Ca lập tức thay đổi.

“Triều Ca, thật không nghĩ tới con sẽ có sự giác ngộ đến mức này, đổi thành lúc ta ở tuổi con, mới vừa biết cái gì là thiên mệnh. Khi đó, ta hoàn toàn không thể lý giải.”

Tang Chính Khanh cảm thán: “Triều Ca, thu con làm đồ đệ, xem ra ta rất có lời.”

Hạ Triều Ca không khỏi phì một tiếng bật cười, Tang Chính Khanh hoàn toàn không biết những cái thiên mệnh trước kia ông ấy thấy, đều là nàng viết.


Thứ nàng viết, nàng có thể không biết sao?

Triều đại phải thay đổi, lịch sử phải diễn biến, mặc dù mệnh cách là nàng viết ra, thế nhưng thiên mệnh nàng lại không thể đổi.

Nàng cũng chỉ ở dưới thiên mệnh, sáng tác mệnh cách, không thể vi phạm thiên mệnh, không thể bóp méo dòng chảy lịch sử.

“Con cự hôn rồi, kế tiếp định làm như thế nào đây?”

“Con muốn đi Bắc Cương “

Tang Chính Khanh sững sờ, ông ngưng mày nói: “Con đi Bắc Cương làm cái gì?”

“ Thế lực của cha con Hề gia phát triển ở Bắc Cương, con muốn thâm nhập bên trong, biết người biết ta, tùy thời mà hành động.”

“Hành động? Con muốn hành động thế nào? Không phải con nói sẽ không bóp méo thiên mệnh sao?”

“Hạ gia bị lật đổ, Hề gia lên đỉnh cao của Ly quốc, đây là thiên mệnh, không thể bóp méo. Thế nhưng kết cục người Hạ gia, lại là mệnh cách, mệnh cách chưa chắc không thể thay đổi.”

Sau đó Hạ Triều Ca cũng không nói thêm, mệnh cách là do Tư Mệnh viết, coi như thực tế phát triển có chút sai lệch, chỉ cần điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng thiên mệnh, cũng không sao cả.

“Triều Ca, những thứ này từ đâu mà con biết được?”

Tang Chính Khanh chau mày, ngay cả ông ta cũng không phân rõ thiên mệnh cùng mệnh cách, Hạ Triều Ca sao lại rõ ràng như vậy.

“Sư phụ, xin cho phép con giấu giếm, thiên cơ bất khả lộ.” Hạ Triều Ca cười thần bí.

Tang Chính Khanh bị dáng vẻ nghiêm trang nói hươu nói vượn làm bật cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận