Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

“Đập cái gì mà đập, mới sáng sớm, có thể yên tĩnh chút không?”

Hạ Triều Ca mở cửa phòng ra, rống giận một hồi.

Chỉ thấy một thiếu niên ước chừng mười ba mười bốn tuổi đứng ngoài cửa phòng, so với Hạ Triều Ca còn nhỏ hơn một chút.

Một khuôn mặt chưa hết trẻ con lại mười phần thanh tú, một ánh mắt đặc biệt khinh thường lại không chút khách khí, thiếu niên kia cứ nhìn chằm chằm Hạ Triều Ca như vậy.

“Đều giờ nào rồi mà ngươi còn ngủ nướng, toàn bộ Bích Ba sơn trang xem như ngươi lười nhất. Thật vất vả mới cút về hoàng cung, giờ lại chạy tới kéo thấp giá trị chăm chỉ của mọi người.”

Hạ Triều Ca giận không chỗ bộc phát, nàng đưa tay nhéo khuôn mặt thiếu niên kia.

“Đoạn Thiên Diễn! Đệ vẫn thích ăn đòn như vậy!”

“Hạ Triều Ca, chỉ với cái võ mèo quào của ngươi, ngươi còn có mặt mũi trừng trị ta?”

Đoạn Thiên Diễn còn chưa dứt lời đã trực tiếp né tránh ma trảo của Hạ Triều Ca, sau đó lập tức chạy đến giữa sân.


Hạ Triều Ca cười khẽ, nhón mũi chân một cái, vận khinh công, đuổi theo Đoạn Thiên Diễn.

Hai người rất nhanh liền khởi động trong sân.

Võ công của Đoạn Thiên Diễn không thấp, nhưng Hạ Triều Ca cao hơn hắn một chút.

Đánh chừng một khắc* sau đó, Hạ Triều Ca một cước đạp Đoạn Thiên Diễn té trên mặt đất.

*15 phút nha, đó h ad bị ảo tưởng 1 khắc là 1 phút:v

Sau đó đè hắn xuống, lấy tay dùng lực véo khuôn mặt hắn.

“Cho đệ tới ầm ĩ lúc ta ngủ! Cho đệ phá ta! Cho đệ không tôn kính sư tỷ!”

Trên gò má Đoạn Thiên Diễn còn lưu giữ vài phần bụ bẫm, chưa hết trẻ con, vừa non mềm, vừa mịn mượt, xúc cảm cực kì tốt.

Thế là Hạ Triều Ca mượn cơ hội giáo huấn Đoạn Thiên Diễn, đè hắn trên mặt đất dùng lực véo khuôn mặt hắn, véo tới hồng một mảnh, sưng một mảnh.

“Á, cái lão yêu bà này, ngươi dừng tay, đau quá đau quá đau quá!”

Đoạn Thiên Diễn kêu đến tê tâm liệt phế, vô cùng đáng thương.

“Ta còn véo véo véo nữa nè! Hôm nay không thu thập đệ, đệ cũng không biết tỷ lợi hại!”

Hạ Triều Ca chẳng những không ngừng tay, còn véo càng thêm vui sướng.

“Buông tay, lão yêu bà ngươi buông tay!”


“Ta thích xây dựng niềm vui trên nỗi đau của đệ, ta còn chưa đi khi dễ đệ, đệ lại tự đưa tới cửa!”

“Sư phụ đến, ngươi mau dừng tay!”

“Sư phụ tới? Sao đệ không nói Thiên Vương lão tử tới luôn đi? Cái chiêu này cũng quá nhàm!”

“Người tới thật mà!” Nước mắt Đoạn Thiên Diễn sắp tràn ra.

“Tới thì thế nào? Người cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ nhận hết dằn vặt! Không chừng còn muốn véo với ta cho đủ hai bên!”

“Vi sư cũng không có đam mê giống con.”

Giọng Tang Chính Khanh bỗng nhiên truyền đến từ trên đỉnh đầu Hạ Triều Ca, Hạ Triều Ca sững sờ, mãnh liệt ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt cười như không cười của Tang Chính Khanh.

Hạ Triều Ca cười gượng hai tiếng, lập tức buông tay ra, đàng hoàng đứng lên.

“Sư phụ, Hạ Triều Ca khi dễ con!” Đoạn Thiên Diễn đáng thương.

“Chính đệ đưa tới cửa, lại trách ta ư?” Mặt Hạ Triều Ca đầy vẻ vô tội.

“Loại người như ngươi, ỷ mạnh hiếp yếu, ta khinh!” Đoạn Thiên Diễn đầy vẻ khinh bỉ.


“Hả, thì ra nhóc cũng biết chính mình là quần thể người cao tuổi bệnh tật à.” Mặt Hạ Triều Ca đầy vẻ trào phúng.

“Hạ Triều Ca! Ta liều mạng với ngươi!” Đoạn Thiên Diễn triệt để xù lông.

“Tới đi, lại đánh một trận nữa!” Hạ Triều Ca đắc ý.

Tang Chính Khanh nhấc tay một cái, trực tiếp ngăn giữa hai người.

“Đánh nhau trong sơn trang, mỗi người đi gánh một trăm gánh nước.”

“Sư phụ! Không được đâu!” Hai người trăm miệng một lời.

“Lúc đầu có việc muốn báo cho các con, xem ra các con rất rảnh rỗi, vậy trước tiên đi gánh nước đi. Sáng sớm gánh xong, buổi trưa đến chỗ ta, có chuyện quan trọng.”

“Sư phụ...” Vẻ mặt hai người như đưa đám.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận