Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

"Ngươi không biết chỗ này rất nguy hiểm sao?"

Hề Minh Húc hét một tiếng tức giận với Hạ Triều Ca.

Đây là lần đầu tiên từ lúc Hề Minh Húc đầu thai tức giận hét lên với nàng.

"Ngài biết nơi đây rất nguy hiểm, ngài còn tới? Ngài là chủ soái, chủ soái của toàn bộ quân đội Hề gia, quan hệ trọng đại, rút giây động rừng! Chẳng lẽ ngài muốn chết để phụ thân ngài từ kinh thành xa xôi trở lại Bắc Cương sao? Coi như ông ấy bằng lòng, Hoàng Đế bệ hạ có chấp nhận không?"

Hạ Triều Ca cũng giận, là ai sau lưng ám toán nàng lén thay đổi kế hoạch?

Con hàng này còn lý sự, còn dám hét nàng?

Lần này không còn gì để nói rồi ha?

Nhưng vẻ mặt Hề Minh Húc càng tức giận, hắn nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi không biết nguy hiểm, luận thân phận, ta làm sao quý trọng bằng ngươi! Hạ Triều Ca, nếu ngươi chết, ngươi cho rằng Hoàng Đế bệ hạ sẽ bỏ qua cho Hề gia?"

“Oanh” một tiếng, đầu Hạ Triều Ca nổ tung.


"Ngươi, ngươi, ngươi gọi ta là cái gì?"

"Hạ Triều Ca, ngươi muốn ta lặp lại mấy lần?"

"Ngươi... Ngươi làm sao..."

Hạ Triều Ca kinh ngạc, vậy mà Hề Minh Húc lại biết thân phận của nàng!

Tại sao có thể như vậy...

Một tiếng “Keng” nữa vang lên, Hề Minh Húc lại dùng kiếm ngăn lại một viên đạn.

Hạ Triều Ca lập tức hoàn hồn, đem mọi suy nghĩ vứt qua một bên.

Bây giờ thế cục khẩn trương, cả một vùng chém giết, một người lại một người ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng.

"Theo ta!"

Hề Minh Húc lôi Hạ Triều Ca chạy về phía trước không quay đầu lại, mấy tướng sĩ bên người một mực vây ở bên cạnh bảo vệ bọn họ, trợ giúp bọn họ thoát khỏi vòng vây.

Dọc theo đường đi, Hề Minh Húc bảo vệ Hạ Triều Ca gắt gao, kẻ địch còn chưa tới gần thì đã chết dưới kiếm của hắn.

Càng lúc hai người càng chạy càng xa, tướng sĩ bên người bảo vệ bọn họ cũng từng bước từng bước ngã xuống.

Cuối cùng chỉ còn lại có hai người bọn họ, một đường chạy như điên, chạy về phía cánh rừng sâu.

Trải qua một đường chém giết, trên người Hề Minh Húc có không ít vết thương, miệng vết thương đang chảy máu, vừa đi vừa chảy, không thể nghi ngờ sẽ cho Càng quân một chỉ dẫn hết sức rõ ràng.


Hạ Triều Ca cùng Hề Minh Húc chạy ở phía trước, Càng quân phía sau vẫn còn đuổi theo không bỏ.

Sau khi vào trong thâm sơn cùng cốc, tốc độ truy kích của Càng quân rõ ràng chậm lại rất nhiều, nhưng vẫn theo sau như một cái đuôi, làm sao cũng không cắt được.

Hai người đi tới bên cạnh một dòng suối nhỏ, Hề Minh Húc dừng lại.

Hắn ngồi xổm bên dòng suối nhỏ, không nhanh không chậm dùng suối nước lau vết thương trên người, tẩy đi từng tầng vết máu.

Một vị chủ soái, tướng sĩ bên người toàn bộ chết trận, chỉ để lại hắn mang theo một đứa con ghẻ chật vật chạy thoát thân.

Editor: bà n9 tự ví mình là con ghẻ hoài ta )))

Nghe thế nào cũng khiến người ta cảm thấy vừa thê lương vừa đáng thương, nhật mộ tây sơn, vùng vẫy giãy giụa.

Nhưng nhìn Hề Minh Húc, Hạ Triều Ca lại hoàn toàn không có loại cảm giác này.

Hề Minh Húc ung dung bình tĩnh, gặp biến không sợ, trừ lúc vừa mới giận dữ hét nàng bên ngoài, không có một khắc nào là không trấn định.

Vạn sự không sợ hãi, bất động như núi, tình cảnh có chật vật thế nào đi nữa cũng không cách nào khiến hắn hoảng loạn.


Hạ Triều Ca không khỏi tưởng tượng, lúc Thương Lăng ở U Hư Giới đại khái cũng là như vậy nhỉ.

Nàng thu lại tâm tư, ngồi chồm hổm ở bên cạnh hắn, kiên trì cẩn thận thanh lý vết thương cho hắn.

Tâm Hề Minh Húc hơi dao động, đôi tròng mắt lẳng lặng nhìn Hạ Triều Ca có chút xuất thần.

"Sợ không?" Hề Minh Húc hỏi.

"Không sợ" Hạ Triều Ca cũng không ngẩng đầu lên đáp.

Không có gì đáng sợ, không chết cứ tiếp tục phá, chết liền được về nhà.

Nhưng mà Hạ Triều Ca vừa dứt lời, nàng liền nghe được trong rừng cây sau dòng suối nhỏ truyền đến tiếng bước chân sột soạt.

Quân địch tới rồi, mà số lượng cũng không ít.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận