Cưa đổ trúc mã

Chương 52: Kẹp trứng rung
 
“Tô tổng, đây là số liệu hoạt động của tháng trước. Trong đó các sản phẩm chính của chúng ta chiếm 70% doanh thu của khách hàng mới vào tháng trước...”
 
Trong phòng lớn của Tô thị, giám đốc thương hiệu Tony đang báo cáo về công việc của bộ phận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đã bốn tháng trôi qua kể từ khi Mộ Kiều Nghiên nhậm chức.
 
Cô đã thành công vượt qua thời gian thử việc, trở thành một thành viên của bộ phận thương hiệu Tô thị.
 
Bộ phận thương hiệu có hơn mười người, cô là người nhỏ tuổi nhất, cũng là người xinh đẹp nhất.
 
Bởi vì tính tình nhỏ nhẹ, dáng người nóng bỏng, vẻ ngoài ngọt ngào, vì vậy mặc dù cô có đeo nhẫn cưới, tuyên bố rằng mình đã kết hôn rồi nhưng thỉnh thoảng vẫn có đồng nghiệp nam muốn lấy lòng cô.
 
Dù sao, cũng không có ai từng thấy người chồng trong tin đồn của cô, chẳng lẽ tình cảm giữa vợ chồng hai người họ không được tốt?
 
Đối với những hoa đào nát của Mộ Kiều Nghiên, Tô Hoài Chiêu không cần tự mình nhìn chằm chằm, cũng sẽ có người báo cáo với anh mỗi ngày.
 
Bốn tháng qua, anh gần như đã nghĩ mọi cách khuyên cô, cả cứng cả mềm, nhưng không có tác dụng. Ban đêm cô chỉ cần chủ động một chút trên giường thì anh chỉ có thể ngoan ngoãn nộp vũ khí đầu hàng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà, cứ đến sáng hôm sau, một khi Tô Hoài Chiêu tỉnh táo lại, anh lại bắt đầu hối hận.
 
Ví dụ như lúc này.
 
Tony đang nói gì, anh hoàn toàn nghe không vào.
 
Bây giờ tầm mắt của anh đều tập trung ở chỗ chéo đối diện.
 
Là người nhậm chức mới nhất, Mộ Kiều Nghiên ngồi ở ghế cuối cùng của hàng ghế.
 
Cô cầm bút, đang lắng nghe Tony nói, thỉnh thoảng ghi chép lại.
 
Mà ngồi bên cạnh cô là người của phòng kế hoạch bộ phận thương hiệu Tiểu Sử thì lại thỉnh thoảng nhẹ giọng nói chuyện với cô, dáng vẻ rất thân mật.
 
Tô Hoài Chiêu nhìn một chút liền bắt đầu tức giận.

 
Trước đó bọn họ đã ước định sẽ không công bố quan hệ của cả hai để tránh ảnh hưởng đến công việc.
 
Cho nên bây giờ, mặc dù rất tức giận, nắm ngón tay đã siết chặt thành quyền, anh vẫn phải tự nhủ là mình phải nhẫn nại.
 
Sau khoảng mười phút, Tony cuối cùng cũng nói xong.
 
Tô Hoài Chiêu nói ngắn gọn một chút về yêu cầu công việc, sau đó liếc nhìn mọi người, nhàn nhạt nói: “Tiếp theo mỗi người hãy lên báo cáo về công việc gần đây và kế hoạch kế tiếp của mình đi.”
 
Hử?
 
Thành viên trong bộ phận thương hiệu nghe vậy, không khỏi trố mắt nhìn nhau.
 
Hôm nay là ngày gì vậy?
 
Tổng giám đốc bình thường bận rộn như thế, sao lại rảnh rỗi nghe mấy điều nhỏ nhặt của họ?
 
Kỳ quái thật kỳ quái, mọi người cũng không dám nói không, vì vậy lần lượt đi lên, báo cáo công việc của mình.
 
Đến phiên Tiểu Sử, cậu ta nhậm chức đã được hai năm, cũng được coi là nhân viên kỳ cựu.
 
Trước đây cũng có trường hợp như thế này, vì vậy cậu ta ngược lại vẫn bình tĩnh.
 
Cậu ta hơi kéo vạt áo sơ mi, bắt đầu lên tiếng: “Tháng trước chúng tôi chủ yếu thực hiện các hoạt động xúc tiến thương hiệu, hợp tác với một số trung tâm mua sắm cao cấp, tiếp theo....”
 
“Số liệu hoạt động cụ thể?”
 
Lời còn chưa nói hết đã bị Tô Hoài Chiêu nhàn nhạt cắt lời.
 
“Tô tổng...” Sắc mặt Tiểu Sử tái nhợt.
 
Trước kia loại hoạt động quảng bá thương hiệu này không yêu cầu số liệu, dù sao nó cũng không liên quan nhiều đến doanh số.
 
“Ừm, Tô tổng, chúng tôi còn đang sửa lại số liệu, ngày mai trước khi tan làm tôi sẽ gửi số liệu vào hòm thư của ngài.” Tony ở bên cạnh thấy tình huống không đúng, vội vàng chữa cháy.
 
“Ngày mai?” Tô Hoài Chiêu không vui, khẽ cau mày một cái.

 
“Hôm nay, trước khi tan làm hôm nay.” Tony tiếp tục sửa lại.
 
Bị tổng giám đốc cắt lời như vậy, tiếp theo, Tiểu Sử đều rất sợ hãi trước mỗi câu nói.
 
Dù sao cậu ta cũng chỉ là nhân viên quèn, bình thường cơ hội tiếp xúc với ông chủ không nhiều, giờ phút này mơ hồ cảm giác được tâm tình của ông chủ không tốt, nhưng tại sao không tốt, thì cậu ta nghĩ trăm lần cũng không ra.
 
Tiểu Sử nói xong, lập tức đến lượt Mộ Kiều Nghiên.
 
Kỳ thật cô không sợ khi đối mặt với Tô Hoài Chiêu.
 
Nhưng vừa rồi huyên náo một trận như vậy, khiến cô có chút lo lắng.
 
Hơn nữa, bây giờ cô còn không tiện.
 
Bởi vì trong tiểu huyệt của cô còn kẹp một cái trứng rung.
 
Trứng rung này là sáng nay trước khi ra cửa, Tô Hoài Chiêu dụ dỗ cô nhét vào. nói gần đây không có gì mới lạ, không bằng thử cái này một chút.
 
Lúc đó cô bị hôn đến cả người mềm nhũn, cuối cùng liền mơ mơ hồ hồ đồng ý.
 
Suốt cả buổi sáng, ngoại trừ có chút khó chịu ở bên ngoài, những thứ khác ngược lại cũng khá tốt.
 
Dù sao cũng là mùa đông, mặc quần áo nhiều, cũng không bị lộ rõ.
 
Nhưng bây giờ, để cô đứng lên báo cáo, cô sợ rằng trứng rung sẽ rớt xuống.
 
“Ừm, tuần trước công việc chủ yếu của tôi là viết một vài bài thương hiệu kết hợp cùng tin tức nóng, cụ thể có lễ giáng sinh, tình yêu của ảnh đế và tiểu hoa đán lưu lượng lộ ra ngoài ánh sáng, cùng với... Ưm...”
 
Vốn đang nói tốt, sắc mặt Mộ Kiều Nghiên đột nhiên thay đổi, sau đó cô hơi cúi đầu xuống.
 
Cả người gập lại thành hình cung, chân hơi run lên.
 
“Tiểu Mộ, em không sao chứ?”

 
Nhóm đồng nghiệp thấy vậy, vội vàng lo lắng nhìn qua.
 
“Không... không sao ~ ”
 
Mộ Kiều Nghiên chống tay vào cạnh bàn, mạnh mẽ lắc đầu một cái.
 
Làm sao có thể không sao?!
 
Cô đang nói bình thường, đột nhiên, trứng rung trong tiểu huyệt từ sáng tới trưa không có động tĩnh gì, lại không báo trước đột nhiên rung lên.
 
Bất ngờ không kịp phòng bị, cô hoảng sợ hai chân mềm nhũn.
 
Cô theo bản năng nhìn về một phía, chỉ thấy Tô Hoài Chiêu cười như không cười, trong đôi mắt không có chút thần sắc lo lắng nào.
 
Hừ!
 
Chắc chắn là anh Tô.
 
Ngày thường biết cô bị ốm, anh khẩn trương hơn những người khác rất nhiều, bây giờ anh bình thản như vậy, nhất định là anh len lén chơi xấu.
 
Biết thì biết, nhưng một đám người đang nhìn, Mộ Kiều Nghiên cũng không thể bảo mọi người ra ngoài, lại không thể làm nũng trước mặt mọi người, thật sự là khổ mà không nói nên lời.
 
Vì vậy, cô đành phải cố gắng kẹp chặt chân, nói tiếp.
 
“Cụ thể có lễ Giáng sinh, tình yêu bị lộ ra ngoài ánh sáng, phim điện ảnh cực hot, tiếp theo, tôi đã chọn vài chủ đề, theo thứ tự là... Ư...”
 
Nói được một nửa, cô lại ngừng lại lần nữa.
 
 A ~
 
Thật là ngứa ~ 
Thật là muốn ~ 
 
Trứng rung không ngừng chấn động trong tiểu huyệt của cô, không ngừng kích thích cái điểm nhạy cảm kia.
 
Cô đã chảy rất nhiều nước, đoán chừng quần lót cũng đã ướt đẫm.
 
“Tiểu Mộ, cô không sao chứ?”
 
Lần này, Tô Hoài Chiêu đến gần cô.
 

Anh vốn ngồi ở ghế thứ nhất, rất gần với cô.
 
Đến gần trong nháy mắt, thừa dịp những người khác không chú ý, bàn tay của Tô Hoài Chiêu nhanh chóng từ sau lưng luồn xuống dưới váy ngắn của cô.
 
“Ưm ~ Tô tổng ~ ”
 
Mộ Kiều Nghiên sợ đến nỗi tim sắp nhảy ra ngoài.
 
Cô nhìn Tô Hoài Chiêu, lặng lẽ dùng ánh mắt cầu xin anh: “Tôi không sao.”
 
Anh Tô, mau buông tay, sẽ bị phát hiện mất.
 
“Không sao hả?” Tô Hoài Chiêu quen thuộc dùng ngón tay cái cách lớp quần lót ấn lên tiểu huyệt của cô, không ngừng vân vê, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ lo lắng, quan tâm: “Có phải bị bệnh không? Có phải đi bệnh viện khám không?”
 
Bởi vì động tác của anh, trứng rung đang rung lên đột nhiên vào sâu hơn.
 
A ~~~
 
Mộ Kiều Nghiên bị kích thích tới da đầu tê dại.
 
Làm sao bây giờ?
 
Cô thật muốn kêu ra.
 
Nhưng mười mấy đồng nghiệp bên dưới vẫn đang nhìn cô.
 
Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ cao trào ngay tại chỗ.
 
Không thể.
 
“Tô tổng, tôi... Bụng có chút không thoải mái, tôi muốn đi nhà vệ sinh.” Cô cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ sắp bật ra, làm bộ tội nghiệp cầu xin anh.
 
Không khí lúc này tựa hồ đều yên lặng.
 
Mọi người đều nhìn cô và Tô Hoài Chiêu, trong lòng không ngừng bội phục lá gan của cô thật lớn.
 
Ai cũng đều thấy được, tâm tình hôm nay của BOSS lớn không tốt, cô còn dám nửa đường rời đi, lá gan này thật lớn mà, chờ bị ăn mắng đi...
 
Mọi người ở đây đều nghĩ như vậy, thậm chí ngay cả Tony và Tiểu Sử cũng không ngoại lệ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận