Cưa đổ trúc mã

Chương 56: Đại kết cục (2) - Ngọt ngào.
 
“Bảo bối, để anh thoa cho em.”
 
Tô Hoài Chiêu dứt lời, liền cầm lấy chai kem dưỡng da, đổ một ít vào lòng bàn tay, chậm rãi thoa cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thoa xong vú và phần eo của cô, tay Tô Hoài Chiêu tiếp tục đi xuống, đến bắp đùi...
 
Đây mà là giúp cô thoa kem gì chứ, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của cô.
 
“A ~ anh Tô ~ ngứa ~ ” Cô nhẹ giọng kêu lên.
 
“Chỗ nào ngứa?” Tô Hoài Chiêu khom người, ngậm lấy vành tai của cô mà mút, khàn giọng nói.
 
Hừ.
 
Anh biết còn hỏi.
 
Trừ tiểu huyệt còn có chỗ nào nữa?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô khẽ chớp đôi mắt to tròn, chẳng mấy chốc, nước mắt đã bắt đầu dâng lên trong hốc mắt.
 
“Anh Tô, anh thật xấu xa ~ bây giờ anh chỉ thương Tiểu Ái, không thương Nghiên Nghiên nữa.”
 
Vốn chỉ là cố ý làm nũng, nhưng nghĩ tới Tô Hoài Chiêu tốn biết bao nhiêu tâm tư vào con gái trong một năm qua, sắp nhiều hơn cô rồi, nói xong những lời này, Mộ Kiều Nghiên ngược lại có chút đau lòng.
 
“Cô bé ngốc ~ ” Tô Hoài Chiêu bất đắc dĩ cười khẽ.
 
Anh quay đầu cô lại, hôn lên mắt cô, sau đó, ôm cô đi về phía phòng ngủ.
 
Bởi vì thoa kem dưỡng da nên áo ngủ của cô đã sớm lỏng lẻo, Tô Hoài Chiêu cởi ra ném qua một bên dễ như trở bàn tay.
 
“Mau mở chân ra, để cho chồng thương em nào.” Anh dịu dàng dỗ dành cô.
 
Như vậy thì cũng không kém nhiều lắm.
 

Cho nên, Mộ Kiều Nghiên mở rộng chân ra, theo động tác của Tô Hoài Chiêu cởi ra quần lót.
 
Cứ như vậy, cả người cô đã hoàn toàn trần truồng.
 
Tô Hoài Chiêu cúi người xuống, bắt đầu hôn từ cái miệng nhỏ nhắn.
 
Một tay xoa bóp nhịp nhàng cặp vú trước ngực cô.
 
“Ừm ~ ” Cô bắt đầu thoải mái hừ nhẹ.
 
“Nghiên Nghiên, không ai có thể thay thế vị trí của em trong lòng anh, Tiểu Ái cũng không.”
 
Anh hôn lên đầu vú của cô, dịu dàng hứa hẹn với cô.
 
“Nhưng thời gian mà anh ôm con còn nhiều hơn ôm em.” Cô gái nhỏ tố cáo.
 
Tô Hoài Chiêu bật cười.
 
Dù đã làm mẹ nhưng cô vẫn giống một đứa trẻ.
 
Anh không nhịn được nhéo hai núm vú của cô, giải thích: “Tiểu Ái quá giống em, lại thích khóc, còn hay nũng nịu. Khi anh biết em thì em đã bốn tuổi rồi, mỗi ngày anh ôm nó đều sẽ nghĩ xem khi còn nhỏ có phải em cũng có dáng vẻ như vậy hay không, mềm mềm mại mại, làm gì cũng đáng yêu.”
 
Hóa ra là như vậy.
 
Mộ Kiều Nghiên lập tức bình thường trở lại.
 
Cô cảm thấy anh Tô thật là ngốc.
 
Nhưng mà, lại ngốc đến đáng yêu.
 
“Anh Tô.” Cô dẩu cái miệng nhỏ nói: “Sao anh không nói sớm?”
 
Tô Hoài Chiêu cười khẽ: “Anh cũng không nghĩ tới, em làm mẹ rồi mà còn ăn dấm của con gái.”
 
“Anh lại cười em!”
 
Cô nhóc nổi giận, há miệng ra cắn mạnh vào môi anh.


 
“Ha ha ~ anh Tô ~ môi anh sưng ~ ”
 
Cô nở nụ cười đắc ý, cặp vú bởi vì lồng ngực phập phồng mà chuyển động lên xuống, giống như hai con thỏ trắng nghịch ngợm.
 
Tiểu ma nữ này, đúng là bắt nạt anh đã thành thói quen.
 
Nhưng mà anh vẫn vui vẻ chịu đựng.
 
Hơn nữa, anh cũng có biện pháp trừng trị cô.
 
Thừa dịp cô không chú ý, Tô Hoài Chiêu bỗng tách hai chân cô ra, đeo áo mưa vào rồi quen cửa quen nẻo xông thẳng vào hoa huyệt của cô.
 
“A ~~~ anh Tô, anh giở trò lừa bịp ~ ”
 
Thường ngày không có nhanh như vậy, anh ít nhất sẽ để cô ra nhiều nước một chút, chờ đến khi cô đặc biệt muốn, chuẩn bị xong mới đi vào.
 
Xâm nhập bất ngờ như vậy thật sự hiếm.
 
“Binh bất yếm trá (1).”
(1) Binh bất yếm trá: dùng binh trong chiến trận thì không ngại sự lừa dối, đánh lừa đối phương để dành chiến thắng.
 
Tô Hoài Chiêu vừa nói liền đỡ lấy đôi chân non mềm của cô, mạnh mẽ ra vào.
 
“A ~ anh Tô ~ anh nhẹ một chút ~ ”
 
“Mạnh một chút em mới thích ~ ”
 
“A ~ ưm ~ ai nói thế ~ ”
 
Sau khi cô sinh xong thì cơ thể càng trở nên mẫn cảm.
 
Mộ Kiều Nghiên cảm thấy mình giống như người chết đuối, không ngừng chìm chìm nổi nổi.
 
Còn côn thịt Tô Hoài Chiêu thì đang khuấy động thân thể cô.
 
Đồng thời, đó cũng là thanh gỗ cứu mạng duy nhất của cô.

 
“Em nói. Anh vừa mới đọc “Hoàng thượng thứ tội” của em, chương bồn tắm viết rất hay, rất kích thích, cả chương thư phòng cũng không tệ.”
 
“A ~ anh Tô ~ đừng nói nữa ~ ”
 
Cô vội vàng che lỗ tai mình lại.
 
Rõ ràng khi viết cô rất high, cùng mọi người trong nhóm độc giả thảo luận nhiệt tình, nhưng khi bị người quen nhìn thấy, cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
 
“Em còn chưa viết những play nào nữa, lần sau chúng ta chơi một lần.”
 
Không được, cô phải nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý của anh.
 
“Anh Tô ~ a ~ côn thịt đâm em thật thoải mái ~ ”
 
Cánh tay mảnh khảnh quấn quanh cổ Tô Hoài Chiêu, Mộ Kiều Nghiên vươn lưỡi ra liếm đầu vú của anh.
 
Đồng thời, tiểu huyệt cũng cố ý không ngừng co lại, ôm chặt lấy côn thịt lớn.
 
Tô Hoài Chiêu bị hai cái miệng của cô làm cho da đầu tê dại, vì vậy anh cũng không nói gì nữa, mở hai chân cô rộng ra, mạnh mẽ tiến vào.
 
So với lần đầu vào năm mười bảy tuổi, cơ thể cô đã lặng lẽ có chút biến hóa.
Khi cô mang thai vú càng lớn hơn, bởi vì kiên trì chữa trị sau sinh, nên không bị chảy xệ, vẫn rất to.
 
Eo còn rất bé, vết thương khi sinh mổ đã biến thành một đường thẳng nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện ra.
 
Tiểu huyệt vẫn béo mập, bình thường sẽ đóng thật chặt, lúc động tình sẽ trào ra một dòng nước ngọt ngào, khi được côn thịt thương yêu thì sẽ tách ra hai bên.
 
Giống như lúc này.
 
Cho dù đã trôi qua bao nhiêu năm, cho dù trải qua bao nhiêu lần, mỗi khi nhìn thấy dương vật của mình ra vào hoa huyệt của cô, Tô Hoài Chiêu đều không khỏi khí huyết dâng trào, xương cũng tê dại.
 
“Bảo bối, em thật đẹp.”
 
“A ~ anh Tô ~ em sắp tới ~ ha ~ ”
 
Cô buông đầu vú anh ra, không ngừng rên rỉ. Hai gò má ửng đỏ như ráng chiều, nước bọt từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống, dáng vẻ gợi cảm cực kỳ.
 
“Nghiên Nghiên, nhịn thêm một chút nữa, chúng ta sẽ cùng nhau.”
 
“A ~ nhanh lên một chút ~ a ~ không được ~ ”
 
Co chặt tiểu huyệt không chỉ kích thích anh mà còn khiến cho bản thân có được rất nhiều khoái cảm.

 
Eo cô bây giờ vừa đau vừa trướng, tiểu huyệt bị côn thịt ra vào gần trăm cái, rất nhanh đã lên đỉnh.
 
“A ~ anh Tô ~ a a a ~ ”
 
Cuối cùng hai người cũng đã lên đỉnh. Sau khi tắm rửa lại lần nữa, Mộ Kiều Nghiên nằm trong ngực Tô Hoài Chiêu, hỏi anh: “Anh Tô, sao anh lại xem truyện người lớn mà em viết.”
 
Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ xem một số tác phẩm kinh điển và sách kinh tế còn tiểu thuyết thì rất ít khi đọc.
 
Cho nên dù anh biết bút danh của cô, Mộ Kiều Nghiên cũng không quá lo lắng, bởi vì căn bản nó không phải khẩu vị của anh, nào biết lúc này lại tính sai.
 
Tô Hoài Chiêu vuốt ve mái tóc của cô, dịu dàng nói: “Anh muốn biết nhiều hơn về em.”
 
Thân phận của họ đã được thay đổi.
 
Trước kia là anh em hàng xóm, sau này là người yêu, rồi trở thành vợ chồng, đồng nghiệp, mà bây giờ, là cha mẹ của một đôi trai gái.
 
Cho dù ngày nào cũng ở bên nhau, anh cũng hi vọng giữa hai người tâm linh tương thông, không có ngăn cách.
 
“Anh Tô, anh thật tốt.” Cô gái nhỏ nghe vậy, không nhịn được hôn anh một cái.
 
Lại nằm một lúc, Mộ Kiều Nghiên bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, mỗi ngày ở nhà chăm con rất nhàm chán, em muốn tìm một công việc, có được không?”
 
Thấy bầu không khí tối nay không tệ, cô nhân cơ hội thương lượng cùng anh.
 
Vốn tưởng rằng chồng mình sẽ phản đối, nhưng khi anh nghe vậy, lại gật đầu một cái, dễ như trở bàn tay đồng ý.
 
“Anh Tô, anh đồng ý sao?”
 
“Ừ, chỉ cần em vui là được.”
 
Khi sinh con cô đã phải trả giá rất nhiều, anh đều thấy hết.
 
Cô không chỉ là mẹ của Tô Mộ và Tô Ái, còn là công chúa nhỏ đầu tiên mà anh thương yêu.
 
“Oa, anh Tô, em yêu anh chết đi được.”
 
“Anh cũng yêu em.”
 
Vẫn luôn yêu em, từ rất lâu rất lâu trước kia, cho đến nhiều năm về sau, đến khi con gái lớn lên, đến khi chúng ta tóc bạc đầy đầu…
 
TOÀN VĂN HOÀN

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận