Cuối cùng …. Nguyên Tĩnh Nhã và Kỳ Thiên Thông được thuộc hạ nâng về nhà.
Chẳng có hiểu lầm gì ở đây cả. Kỳ Thiên Thông không những bị
chôn sống mà còn bị Bánh Bao và Tiểu Bảo hành hung cho nên không đứng
lên nổi là điều dễ hiểu, còn Nguyên Tĩnh Nhã, cho dù Kỳ Thanh Lân không
thích người phụ nữ này tới đâu đi nữa, thì bà ta cũng xem như là trưởng
bối, đánh đàn bà tới mức không thể đi nổi thì quá không phù hợp với thân phận của boss rồi.
Chuẩn xác mà nói, Nguyên Tĩnh Nhã là bị chọc tức đến không thể
đi nổi. Bị Kim Dư và Kỳ Thanh Lân còn có Trương Lương Sơn và một phòng
dị thú xem thường khinh thị âm thầm trào phúng, cho dù tâm tư bà ta có
thâm trầm tới cỡ nào thì cũng khó mà chịu đựng nổi.
Cũng bởi vì như thế, lúc Nguyên Tĩnh Nhã rời đi, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Thanh Lân ác độc âm hiểm đến cực điểm, khiến cả đám dị thú phụ
trợ trối chết chạy ra đằng sau đám dị thú chiến đấu. Thế cho nên nhóm dị thú chiến đấu vô cùng khinh bỉ --
Không phải chứ! Chỉ là một ả đàn bà trói gà không chặt thôi mà!
Nhưng dị thú phụ trợ lại đáp rằng: Má nó cái con ả này thiếu chút nữa đã giết boss đó! Mày có bản lĩnh thì tới cắn ả đi a?!
Vì thế nhóm dị thú chiến đấu liền âm thầm so sánh thực lực của
tụi nó với Kỳ boss, sau lại im lặng nằm sấp xuống. Ừm, không phải nói
độc nhất là lòng dạ đàn bà sao? Tụi nó là thú ngoan không đi quánh lộn
với con đàn bà xấu kia đâu.
Chờ đến lúc ông chủ Kim vui sướng ôm cả một túi rau quả nấm dại
hái từ Địa Cầu quay trở lại, trong viện đã khôi phục lại bình thường,
chỉ còn hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
“Ai? Làm gì đó? Đại ca đến sao anh lại không mời đại ca vào nhà ngồi? Không thấy trời đầy mây sắp đổ mưa tuyết hay sao?”
Nghe thấy Kim Dư nói, Trương Lương Sơn giống như đánh thắng trận mà ha ha cười lớn, sau đó cực kỳ lên mặt đem cả gói nguyên liệu nấu lẩu to to vào nhà. Sắc mặt Kỳ boss khó xem cực, quay đầu nhìn bạn cá đang
vui tươi hớn hở chuẩn bị cùng hắn vào nhà, cực kỳ bất mãn trừng mắt!
Kim Dư bị Kỳ Thanh Lân trừng có chút bỡ ngỡ, sao boss hôm nay
không được bình thường vậy a? Sao cảm xúc lại dao động lợi hại như vậy?
Hiển nhiên ông chủ Kim hoàn toàn không thể hiểu nổi cũng tuyệt
đối không có khả năng hiểu được cái người nào đó chỉ bởi vì một bữa cơm
mà ghen tuông vô cớ, đó là bệnh, chữa khỏi được sao?!
Kỳ boss trừng mắt nhìn ông chủ Kim hồi lâu không có kết quả, đám thú rúc ở góc tường còn tưởng sẽ phát sinh ra một hồi thảm án đổ máu
đau thương gì đó, nhưng khi boss vừa muốn nói thì lại có một mùi hương
kỳ dị từ trong phòng truyền ra! Nên nói như thế nào nhỉ, đó là một loại
hương vị khiến tâm lý con người ta cảm thấy ngứa ngáy, ngẫm thêm một hồi thì nước miếng lại chảy ròng ròng.
Loại hương vị này đối với dị thú ăn thịt và người ăn tạp là một
loại dụ hoặc không thể ngăn cản nổi, nháy mắt, Bánh Bao Nhị Hắc và Tiểu
Bạch không thèm xem náo nhiệt gì sất, trực tiếp chạy vào trong nhà. Kim
Dư ngửi thấy mùi liền trừng lớn con mắt, mùi này mẹ nó quen thuộc quá a! Mùi vị này có lẫn mùi dầu ăn a!!
Vì thế vị này cũng không nói hai lời chạy đi, để lại boss một mình ở trong sân giương mắt nhìn.
……..Được rồi, kỳ thật hương vị kia ngửi quả thật rất ngon, cũng không phải không thể nếm thử.
Kỳ boss nhìn bông tuyết bay lơ lửng trên không trung, bỗng có
một cảm giác cực kỳ ấm áp từ trong lòng sinh ra, khiến cả người hắn cảm
thấy vui vẻ.
“Mậu. Ngươi cùng đến đây đi. Dù sao cũng miễn phí.” Ẩn_Quỷ_Lâu
Mậu Ảnh đang ngẩng đầu nhìn bông tuyết nghe thấy, khóe miệng co
rút nhất thời kích động lệ nóng doanh tròng, cùng boss ăn cơm a! Bốn tên Giáp Ất Bính Đinh kia còn chưa được hưởng loại đãi ngộ này đâu! Vì thế, Mậu Ảnh mặc đồ không đủ dày vừa nãy còn ấm ức bởi vì hôm qua lúc tan
tầm đụng trúng tên thần côn khẳng định hôm nay tuyết sẽ rơi nháy mắt
liền được chữa khỏi, cho dù tên thần côn kia có đáng ghét tới đâu, nhưng chỉ cần có boss thông cảm, làm thuộc hạ ăn một chút khổ chịu một chút
lạnh thì có đáng gì!
Bất quá Mậu Ảnh còn chưa cao hứng xong, Kỳ Thanh Lân lại nhìn y, nhìn đến mức tóc gáy đều dựng thẳng lên mới chậm rãi nói, “Trong năm
người, ngươi không phải là kẻ sợ lạnh nhất sao?”
Ngụ ý chính là, sao hôm nay ngươi chỉ mặc có một lớp áo, đầu không bị cửa kẹp trúng chứ?!
Nghe vậy, trong lòng Mậu Ảnh run rẩy một trận, má nó, vậy mới nói y đời này hận nhất là mấy tên thần côn a!!
......
“A, ách chu ách chu!! Hửm? Như thế nào lại đột nhiên hắt xì vậy
ta? Hôm nay đã cố ý mặc nhiều lớp rồi mà, không phải là cảm mạo chứ?”
Bạn thần côn nào đó vừa đi đường vừa khụt khịt mũi âm thầm nói,
bạn thú đang nằm trong lòng hắn thì trực tiếp ném ra một cái ánh mắt xem thường, ngao một tiếng.
[Mẹ nó, ngươi mặc đồ nhiều tới mức y chang như con gấu thì còn
cảm mạo thế nào được, khẳng định là đang có người mắng ngươi!]
.anquylau.wordpress.com
“Hửm? Thần Côn a, mày nói sao? Người như bổn thiếu gia người gặp người thích hoa gặp hoa nở như thế này, sao lại có người mắng tao a,
chậc chậc, ngày mai là bắt đầu đại hội giao dịch Nam Bộ phải không? Dựa
theo bói toán của tao, đại hội giao dịch lần này nhất định sẽ phát sinh
đại sự khiến người người khiếp sợ!!”
Vì thế bạn thú lại tiếp tục trợn trắng mắt, vô nghĩa, mỗi lần
đại hội giao dịch Nam Bộ bắt đầu đều sẽ phát sinh ra đại sự, chỉ là ở
mức độ lớn hay nhỏ thôi. Nói đại sự, còn không bằng nói có thể phát sinh ra một tai họa hoặc chuyện cười gì đó khiến cho cả nhân loại không biết nên khóc hay nên cười đi! Vậy mới gọi là thú vị.
Nam tử nói xong, thấy dị thú ở trong lòng mình đã mặc xác mà hắn nhắm mắt ngủ, nhịn không được cười một tiếng, ừm, dị thú nhà hắn mới
chân chính là cái miệng quạ đen, may mà lần này nó không đưa ra ý kiến
hay đề nghị gì hết, nếu không, hắn thật không muốn lúc hắn tới đại hội
giao dịch Nam Bộ lại xảy ra trạng huống gì đâu, khiêu chiến nhân phẩm
lắm đó!
Đương nhiên, người này hoàn toàn không hề hay biết dị thú nhà
hắn đã vô tình rủa đại hội giao dịch Nam Bộ rồi, nếu không, hắn sẽ không cười mà không có tí áp lực nào như vậy đâu….
Trước đêm trước khi bắt đầu ‘Đại hội giao dịch Nam Bộ’, các thế
lực lớn trên toàn bộ Thủ Đô Tinh đều tập trung chú ý phân tích các quyết định phân bố thế lực trong mười năm tới, phần đông tâm tình của mọi
người đều không giống nhau.
Có người vui thì cũng có người buồn, có người nằm mộng đẹp thì
cũng có người không thể ngon giấc, có người có thể ăn lẩu ăn tới no cành hông thì cũng có người bởi vì không có quang ảnh ghi hình mà cực kỳ
nóng tính, ăn cái gì cũng không ăn nổi.
Tóm lại, mọi người đều vì hội giao dịch ngày mai mà chuẩn bị cho thật tốt, ngày mai hươu chết vào tay ai, ai có thể cưỡi lừa xem hát --- cứ chờ mà xem!
A a a, thiếu chút nữa quên nói, lúc loài người xoa tay bắt đầu
thi thố tài năng trong đại hội giao dịch Nam Bộ, thì bên trong Hoang
Tinh Số Ba, Bốn, Năm cách Thủ Đô Tinh không tính là quá xa nhưng cũng
không tính là gần, có gần một vạn con mãnh thú đẳng cấp bất đồng đang
ngồi ngay ngắn chỉnh tề ở dưới đất, ngẩng đầu nghe lão đại nhà mình phát biểu.
Tại Hoang Tinh Số Ba, đại hán trên mặt có một vết sẹo thật dài, tóc tai dựng đứng đang quơ tay gào:
[Nghe lão đại ta nói đây!! Ba ngày trước, ta nhận được tin báo,
loài người sống trong Thủ Đô Tinh đã cả gan dám giết hại đồng bào chúng
ta! Cho dù dị thú này đã chết vì trung hơn nữa đầu lại có vấn đề, nhưng
chỉ cần là dị thú, thì đó chính là đồng bào! Tuyệt đối không cho phép
con người lại triển khai kế sách giết hại chúng ta giống như mấy ngàn
năm trước nữa! Đã đến lúc thánh thú chúng ta thống trị bọn nhân loại!!]
Ngao rống!! Chúng thú nhất tề rống lên.
Trên Hoang Tinh Số Bốn, nam tử hồ ly tóc trắng mày trắng cười đến thực gian trá:
[Nghe nói hai mươi ngày nữa, Thủ Đô Tinh sẽ phát sinh một đại
sự, chúng ta vốn là nhân loại, theo như lời của mãnh thú đáng sợ mà nói
thì không nên đi ra ngoài dọa người, nha, nhưng nếu có người khi dễ, leo lên đầu chúng ta ngồi, chúng ta lại không động thủ, vậy đó là vấn đề
mặt mũi và tôn nghiêm…. Các ngươi cũng biết, tôn nghiêm ta có thể không
cần, nhưng mặt mũi, nhất là so với hai tên đầu đá bạo lực ngu ngốc và
lãnh huyết kia, nếu mất mặt mũi, vậy lão đại của các ngươi là ta thật
không thể ra ngoài gặp thú nữa rồi. Cho nên nói, trong vòng ba ngày,
toàn bộ phải lẻn vào Thủ Đô Tinh cho ta!]
Ngao ngao ngao ! ! tuân mệnh ! !
Tại Hoang Tinh Số Năm…..
[......]
[......]
Không khí trầm mặc kéo dài đã N lâu. Một đám mãnh thú chảy mồ
hôi lạnh nhìn lão đại không nói một lời đứng ở trên kia, thầm nghĩ lão
đại sao lại không nói gì? Thú ngoại giao đâu? Sao lại không có mắt như
vậy?!
[…..Trong vòng ba ngày, lẻn vào Thủ Đô Tinh.]
Ngao! Rồi sao?
[Nghe hiệu lệnh]
Ngao ngao ! ! Sau đó?
[…..Thấy không vừa mắt liền giết.]
Ngao rống--!! Đã hiểu, lão đại!! Ẩn_Quỷ_Lâu