Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Mặc dù bọn họ đã định lượng sẵn độ nguy hiểm cho chuyến đi này, nhưng dù có nguy hiểm tới đâu, bọn họ đều không cho rằng lần cứu người này lại khiến Kim Dư thương cân động cốt[134].

Không riêng gì bởi vì Kim Dư có tinh thần lực rất cường đại, bên người còn có tụi Đại Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Bảo, quan trọng nhất chính là có Kỳ Thanh Lân có thể miểu sát hết thảy mọi thứ, mọi người đối với sự an nguy của Kim Dư vẫn có cảm giác bảo đảm.

Nhưng mọi người lại quên một việc rất quan trọng, bởi vì bọn họ cho rằng địch nhân hoàn toàn không thể thương tổn đến Kim Dư, cho nên, lúc ‘bằng hữu’ biến thành ‘địch nhân’, thấy hình ảnh như vậy, tất cả mọi người đều phẫn nộ trầm mặc. Cho dù bọn họ hiểu Tiểu Nãi Lang và Lam Tử là vô tội, nhưng Kim Dư bị thương tổn đúng là do bọn họ làm ra. Dù bọn họ không tiến hành trả thù, nhưng muốn bình thản chấp nhận chuyện này, vẫn là rất khó khăn.

Bên trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở mang theo vài phần u sầu. Sau khi Kim Khiêm hỏi Tiểu Bảo cặn kẽ quá trình Kim Dư trúng độc và tên của loại độc tố, cuối cùng chỉ có thể dùng gương mặt còn không chút máu lắc đầu với Kỳ Thanh Lân, trời biết lần lắc đầu này cơ hồ đã dùng hết toàn bộ khí lực của gã rồi.

“...... Anh,”

Không đợi Kim Khiêm nói hết, Kỳ Thanh Lân đã đột ngột ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn Kim Khiêm, giống như nếu Kim Khiêm nói ra lời hắn không muốn nghe nào, hắn lập tức sẽ bùng nổ. Thế cho nên, Kim Khiêm chỉ vừa nói ra một chữ, không khí liền bị phá hỏng hầu như không còn.

Nhìn phản ứng của Kỳ Thanh Lân, mọi người cũng chỉ có thể tiếp tục trầm mặc. Kỳ thật đến lúc này, dù trong lòng mọi người có muốn thừa nhận hay không thì cũng đều rõ ràng, trừ phi có kỳ tích phát sinh, nếu không, chỉ sợ Kim Dư vô pháp xoay chuyển trời đất. Tiểu Bảo nói Phi Ngọc Thịnh bảo trong vòng hai tiếng đồng hồ, độc tố ‘Khởi Nguyên’ sẽ khiến sinh mệnh con người đứt đoạn, mà hiện tại đã sớm vượt qua hai tiếng đồng hồ, nhưng trái tim Kim Dư còn chưa hoàn toàn dừng đập cũng là bởi vì Kỳ Thanh Lân vẫn không ngừng liều mạng truyền năng lượng qua cho y.

Nhưng mà, có giãy dụa như thế nào, kết quả cuối cùng cũng đã chú định từ lâu.

Đột nhiên, mọi người thấy Kỳ Thanh Lân đang ôm Kim Dư đột ngột run rẩy, không khí vốn đã bị ép đến cực hạn đã ầm ầm bùng nổ, liền biết, sự tình đã đi đến cái kết quả xấu nhất kia rồi.

Chỉ là mọi người vẫn còn chưa thể chấp nhận cái tên mỗi ngày đều cười tủm tỉm, cái bụng thì chứa toàn nước đen giống như lúc nào cũng muốn cường ép người ta cứ như vậy mà chết đi, khiến mọi người chấn kinh không nói được gì, thời điểm chuẩn bị phòng vệ vì Kỳ Thanh Lân đột nhiên nổi điên, một đạo quang mang lam lục tương giao chói mắt từ vùng cổ Kim Dư phát tán ra. Đạo quang mang kia thật sự là quá mức cường liệt, mọi người đều không được nhịn mà nhắm mắt lại, nhưng Kỳ Thanh Lân thì lại mở to đôi mắt kim sắc mang theo tia kinh dị cùng vài phần chờ mong nhìn chằm chằm vào quang mang kia, hai tay của hắn, vẫn ôm chặt người trong lòng.


Oanh ---- ! !

Trong nháy mắt, căn phòng liền tràn ngập dòng nước màu thâm lam. Nếu không phải dòng nước này mang theo nhiệt độ ấm áp, thì hẳn là rất giống tòa cung điện dưới đáy biển. Lúc mọi người nhìn thấy một mảnh gợn nước này, trong lòng đều dâng lên một tia chờ mong, ngay sau đó bọn họ cảm giác có một cỗ lực hút lôi kéo bọn họ đến một điểm lục quang đang trôi nổi trong nước, sau đó liền đánh mất toàn bộ tri giác.

............

Kỳ Thanh Lân thấy bản thân đang gặp ác mộng.

Trong mộng, hắn thấy người mà hắn luôn coi như là mạng sống của mình chết. Hắn khổ sở phẫn nộ, nóng nảy lại bất an. Giống như hắn lại phải quay lại thời điểm hắc ám nhất kia, tứ cố vô thân, tâm lãnh tận xương.

May mắn chỉ là mộng, người hắn yêu vẫn còn ở bên người hắn, được cả hai tay hắn gắt gao ôm…..!!

“Kim Dư ! !”

Bật người ngồi dậy, Kỳ Thanh Lân mồ hôi đầy đầu. Theo bản năng giơ tay nắm lấy nhưng phát hiện ra chỉ có thể nắm vào khoảng không, khiến hắn phải nhảy dựng lên mà nhìn bốn phía xung quanh, đám người Kim Khiêm và Long Trường Tiêu vẫn còn nằm dưới đất, mấy con dị thú tính gộp cả hai phía tinh cầu xếp thành ba vòng tròn, nhìn bọn họ.

“Kim Dư! Kim Dư đang ở đâu?!” Kỳ Thanh Lân lúc này mới phát hiện cảnh sắc nơi này rất quen, sửng sốt một lát, hắn mới nhớ trừ bỏ Địa Cầu ra, không có một tinh cầu nào có hoàn cảnh bình thường mĩ lệ như thế. Nhưng cho dù là thế, chỉ cần không có sự tồn tại của người kia, cảnh sắc mỹ lệ hay hoang dã đều không có có cái gì khác nhau.

Túm một con dị thú đang vây xem, sắc mặt Kỳ Thanh Lân có thể nói là dữ tợn: “Kim Dư của ta đang ở đâu? Không nói ta liền giết cả nhà ngươi!!”


Con dị thú kia bị bộ dáng của Kỳ Thanh Lân làm cho sợ tới mức hôn mê bất tỉnh. Kỳ Thanh Lân thấy thế có chút câm nín, ném con dị thú này đi chuẩn bị túm lấy con khác. Nhưng ngay lúc đó, trên bầu trời bỗng nhiên ngưng kết một tia chớp, không nói hai lời trực tiếp tạp thẳng xuống đầu Kỳ Thanh Lân!!

Kỳ Thanh Lân bị sét đánh đến đầu óc choáng váng, trong lúc mơ màng lại nghe thấy một thanh âm hổn hển có chút khó thở:

[Ở ngay địa bàn của lão mà còn dám kiêu ngạo như thế? Thiên đả lôi phách[135]!!]

“Ai? !”

Kỳ Thanh Lân xoa trán ngẩng đầu, qua một lát đồng tử đột nhiên co rút—

Hắn ngẩng đầu, không nhìn thấy người phát ra âm thanh, ngược lại chỉ thấy một linh cầu lam lục giao nhau, mà ngay trong chính giữa linh cầu, là một nam tử mặc bộ đường trang nguyệt bạch sắc đang nằm.

“Kim...... Dư......”

Kỳ Thanh Lân ngay cả suy nghĩ cũng không cần trực tiếp nhào tới muốn ôm người vào ngực, kết quả lại bị quăng cho một cái nhũ băng. Kỳ Thanh Lân chật vật không thôi muốn bùng nổ, lại bị một câu từ trên không trung truyền xuống làm cho cả người cứng đơ.

[Ngươi muốn giết chết thằng nhóc này sao, vậy mau lên đây đi a.]


“Ngươi là ai? Mặc kệ ngươi là ai! Chỉ cần ngươi có thể cứu y, bảo ta làm gì cũng được!” Tuy Kỳ Thanh Lân nóng nảy nhưng cũng hiểu quang cầu lam lục kia là đang cứu mạng Kim Dư. Chỉ là, một khi hắn chưa thể xác định được an nguy của Kim Dư, hắn không thể cái gì cũng không làm.

Đối với hứa hẹn của Kỳ Thanh Lân, cái thứ phát ra giọng nói lão già kia lại hoàn toàn không thèm để ý.

[Đứng qua một bên đi, lão muốn gì ở ngươi, ngươi có ích lợi gì, ừm, ngươi hình như là một tay đấm không tồi a? Đi đi, chờ cho thằng nhóc này khỏe rồi, ngươi cùng y thủ hộ nơi này đi, ngoại giới chẳng an toàn chút nào.]

Kỳ Thanh Lân lúc này chỉ nghe được những lời mình muốn nghe. Cho nên cả một đoạn dài hắn chỉ nghe được có nửa câu.

“Ngài nói chờ y khỏe! Có phải, có phải là nói y không sao? Y không sao đúng không?!”

Vừa nói xong liền có một đám mây đen bay tới ngay trên đầu Kỳ Thanh Lân, sau đó giống y chang miếng bọt biển, dùng sức vắt nước. Tựa như Lão Gia Hỏa đang dùng thứ này để phát tiết chuyện bạn boss nghi ngờ lão. Bất quá, nhìn dáng vẻ khẩn trương của Kỳ Thanh Lân, trên trời cuối cùng cũng phiêu ra một câu. ~A~Q~L~

[Vô nghĩa, độc tố do ông đây tạo ra, lão không giải được thì còn ai giải được?! Nhưng bởi vì nguyên liệu còn chưa trưởng thành, mà y thì lại bị độc xâm nhập quá lâu, đại khái cần mười ngày nửa tháng mới giải xong độc. Này coi như là nhanh rồi, muốn hoàn toàn dưỡng khỏe lại, nói như thế nào thì cũng phải mất một tháng.]

Nghe thế, Kỳ Thanh Lân đầu tiên là ngây ngốc đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó đặt mông ngồi xuống đất. Lúc này hắn đại khái đã trở thành lão đại Kỳ Lân gia không có hình tượng nhất, nhưng biểu tình trên mặt hắn lại cực sinh động cực động nhân.

“Không có việc gì thì tốt…..Một tháng không có lâu, cho dù là một năm mười năm một trăm năm, chỉ cần y có thể tỉnh lại, ta đều có thể chờ.”

Sau đó binh một tiếng, tinh thần chợt thả lỏng, boss cứ như vậy mà ngất đi, ừm, chuyện này không có liên quan gì tới việc bị sét đánh mưa đá gì đó, Lão Gia Hỏa tuyệt đối không thừa nhận mình có liên quan. Bất quá, lúc Kỳ Thanh Lân té xỉu, cái tiếng ‘binh’ kia ngược lại khiến đám Kim Khiêm và Linh Sùng bừng tỉnh, mọi người nhìn một vòng hoàn cảnh chung quanh, kinh hãi hô nhỏ một tiếng, sau đó mới được Tiểu Bảo phiên dịch lại toàn bộ những gì đám dị thú biết.

Cho nên khi mọi người biết Kim Dư không chết, trong lòng vô cùng vui mừng, sau đó Kim Khiêm và Linh Sùng mỗi người nói ra một câu danh ngôn ‘tai họa di ngàn năm’ xong, liền vui tươi hớn hở đi tìm thức ăn.

Hôm nay khẩn trương chết đi được, thân thể và tâm tình đều bị áp lực cực lớn, có nhu cầu cấp bách phải bổ sung lại dinh dưỡng và năng lượng a!


Mà trừ chuyện này ra, ba người tóc xanh và tóc vàng sau khi xác định Kim Dư không sao thì cảm thấy bình tĩnh hơn liền lo lắng cho Lam Tử. Tuy trên người hai người kia không có quang quyển lam lục sắc như Kim Dư, nhưng trên đầu lại có linh vụ nhàn nhạt. Căn cứ vào lời phiên dịch của Tiểu Bảo và đám dị thú phụ trợ ở chung quanh giải thích, bọn họ mới biết được sương mù kia là dùng để chữa thương, trong lòng cũng buông xuống hơn phân nửa.

Sự tình khiến người khẩn trương bất an chấm dứt, mọi người mới xem như có thời gian đi hồi tưởng lại chuyện phát sinh ngày hôm nay nhân tiện suy xét xem phải hung hăng trả thù như thế nào. Vây quanh đống lửa, lấy boss Kỳ Thanh Lân làm đầu, mấy tiểu boss phẫn nộ phúc hắc khác làm phụ, bắt đầu vừa thảo luận vừa nướng thịt mùi thơm bay ngút trời.

“Mẹ nó, cái thằng Phi Ngọc Thịnh kia thật là khinh người quá đáng! Tiểu gia đã sớm biết gã không phải là đứa tốt lành gì rồi! Tiểu gia muốn phế gã!!” Sơn Bạch Lộc vung miếng thịt trong tay rồi cho vào miệng đầy mỡ rống.

“Chậc, cậu ăn của cậu đi, tiểu lâu la chú ý nướng thịt cho kỹ là được rồi. Cái khác, đừng thêm phiền.” Kim Khiêm khinh bỉ nhìn qua cái tên có sức chiến đấu chưa tới 10 này, đẩy kính mắt: “Kỳ thật, tôi cảm thấy chúng ta trừ bỏ muốn trả thù Phi Ngọc Thịnh ra, còn cần cẩn thận một chút, vì sao người này lại lựa chọn Kim Dư để ra tay? Bình thường, vận dụng trận pháp lớn chỉ để đối phó một người như vậy, khẳng định người này có chỗ gì đó rất quan trọng, chỗ quang trọng của Kim Dư theo ý tôi thì miễn cưỡng có ba điểm – Kỳ Thanh Lân, dị thú, và Địa Cầu.”

“Nếu là hai điểm trước, vậy Phi Ngọc Thịnh thất bại lần này hẳn là sẽ thu liễm một chút. Nếu có liên quan đến điểm cuối cùng, tôi sợ gã sẽ lại tới tìm Kim Dư mà gây phiền toái. Thậm chí cho dù gã chết, chỉ cần trước khi chết, gã tuôn hết tin tức cho mọi người biết, như vậy Kim Dư liền sẽ trở thành mục tiêu của nhân loại.”

“Vì thế, mọi người nghĩ như thế nào?”

Kim Khiêm nói xong lại qua đi một mảnh yên tĩnh.

Đây là lần đầu tiên Dạ Hoàng đi vào Địa Cầu, sau khi nhìn thế giới mĩ lệ tràn ngập sinh cơ xong, dù là người lý trí như hắn cũng không thể không thừa nhận, sự dụ hoặc này thật sự là quá lớn, lớn đến mức không có bất cứ nhân loại nào có thể buông tay. Bởi vậy hắn hiểu rất rõ, một khi nơi này bị bại lộ, nhân loại sẽ điên cuồng đến cỡ nào.Ẩn_Quỷ_Lâu

Long Trường Tiêu nhìn sắc mặt mọi người, cúi đầu nghĩ, “Kỳ thật chuyện này cũng không tính là khó giải quyết. Quan trọng chính là không dùng pháp luật cưỡng đoạt. Hơn nữa chúng ta có thế lực của gia tộc, tuy ban đầu có lẽ sẽ loạn, nhưng sau này sẽ áp chế lại được. Hơn nữa tôi tin, nơi này còn có một người cường đại nhất đang thủ hộ, nó cũng sẽ không cho phép nơi này bị người ta chiếm lấy hủy hoại. Cho nên so với việc này, tôi càng đề ý đến chuyện Tiểu Nãi Lang bị trúng độc hơn.”

“Làm cho dị thú đánh mất thần trí của mình, giống như con rối chỉ biết nghe theo mệnh lệnh chỉ thị…. Tôi thật tình hy vọng trong tay Phi Ngọc Thịnh không có nhiều loại độc như vậy, nếu không, tôi thật sự không có cách nào tưởng tượng được, một khi độc tố này được khuyếch tán ra phạm vi lớn, sẽ tạo thành cái kết quả đáng sợ gì.”

“….Có lẽ, luyện ngục nhân gian…. Sẽ ngay lập tức chân chân thật thật mà xuất hiện ngay trước mắt chúng ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận