Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2


Bảy giờ hai mươi phút vào buổi sáng, trời còn chưa sáng hẳn nhưng trên con đường nhỏ dẫn vào khu phố thương mại đã có mấy chiếc xe sang đắt tiền quen thuộc lái vào.Mấy phút sau, cửa khách sạn bị ai đó "bạo lực" mở tung.

Bạch Di và Chu Tố thở hổn hà hổn hển đứng trước cửa: "Bà chủ, khách đâu?"Lộ Dao nhìn các cô ấy với vẻ đồng cảm: "Vừa mới đi rồi."Bạch Di và Chu Tố: "..."Giọng của Cơ Chỉ Tâm chậm rãi truyền từ phía sau tới: "Dám ngang ngược cướp đường vào trước tôi mà sao giờ lại không vào?"Bạch Di siết chặt nắm đấm: "Tối hôm qua sau khi đọc được tin nhắn đáng ra tôi phải phi ngay đến đây để nhìn mới phải!"Chu Tố uể oải ngồi xổm xuống đất sắp khóc đến nơi.Trong lòng cô ấy cứ nghĩ mãi về chuyện này nên sáng nay chưa đến sáu giờ đã tỉnh ngủ rồi.Bởi vì xe máy đang để ở khu phố thương mại nên Bạch Di gọi điện thoại tới bảo sẽ đón cô ấy đi làm.Thật ra thì bọn họ tới rất sớm, chắc là không có duyên gặp nhau.Ba người trưởng thành viết đầy chữ thất vọng lên mặt, trông như mấy đứa trẻ con không có được món đồ chơi yêu thích vậy.Lộ Dao ho nhẹ một tiếng: "Được rồi được rồi, người ta chỉ ra ngoài săn thú thôi, lát nữa sẽ còn quay lại."Bọc quần áo của Hắc Thứ đã vứt đi dọc đường rồi nên không có thứ gì để trả tiền chữa bệnh cả.Lộ Dao bảo không lấy tiền chữa bệnh nhưng cậu ta vẫn cứ khăng khăng muốn ra ngoài săn thú, bảo bao giờ săn được con mồi phù hợp thì sẽ quay lại tìm cô.Lộ Dao dặn dò: "Trước khi trời tối, dù có săn được mồi hay không thì cậu cũng phải quay về khách sạn nhé."Chậm nhất là trời tối Hắc Thứ sẽ quay lại đây.Ba nhân viên kia: "!!!"---Chạng vạng tối, Hắc Thứ đứng ở cửa: "Lộ Dao, tôi về rồi này."Tiếng chuông lanh lảnh vang lên khiến ba nhân viên đang ngồi bên bệ cửa sổ xếp hình chợt đứng bật dậy.

Sau đó, bọn họ bị Lộ Dao dùng tay ngăn lại.Thế là cả ba chỉ đành rón rén đứng dậy, nghiêng người thò đầu nhìn ra.Lộ Dao đi ra cửa nói với Hắc Thứ: "Cậu quay về đúng lúc thật đấy.


Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi."Hắc Thứ ôm hai con heo con màu hồng đi tới: "Tôi tìm được một ổ heo đỏ."Đây là lần đầu tiên Lộ Dao nhìn thấy heo đỏ con.

Chúng nó nhỏ đến nỗi khó mà hình dung nổi, bị Hắc Thứ ôm vào lòng còn rầm rì gì đó."Đáng yêu quá đi mất!" Chu Tố kích động giậm nhẹ chân một cái.

Người tí hon còn đáng yêu hơn những gì bà chủ miêu tả nữa, thậm chí còn có cả tai thú.Nghe thấy lời này, Hắc Thứ ngước mắt nhìn qua, cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt.

Rất nhanh sau đó, cậu ta đã quay sang nhìn Lộ Dao.Lộ Dao nhận lấy heo đỏ con, nhìn chúng nó cựa quậy trong lòng bàn tay mình rồi hơi cạn lời nói: "Nhỏ quá đi mất.


Tôi không biết phải nuôi thế nào cả."Hắc Thứ quay đầu lại gọi với ra ngoài: "Viên Thịt Bò!"Sáng nay, Hắc Thứ có nói sói tuyết thích ăn thịt khô.

Trong túi thức ăn mà cậu ta nhặt về kia có một viên thịt khô ăn rất ngon.

Cậu ta đã dùng nó để nuôi sói tuyết còn mình thì chỉ liếm liếm mùi vị còn dính lại trên ngón tay.Sau khi ăn hết viên thịt khô kia, sói tuyết còn tức giận một khoảng thời gian lâu.Lộ Dao nghe xong, bèn gọi chú sói con kia là "Viên Thịt Bò".Viên Thịt Bò đang ở bên ngoài kêu lên một tiếng đáp lại, sau đó cho hai con heo đỏ mập mạp đi vào trước rồi mình vào sau.Hắc Thứ: "Tôi bắt luôn cả cha mẹ hai con heo đỏ con này về đây rồi.

Con của chúng nó cứ để chúng nó nuôi."Người một nhà thì phải ở cùng nhau chứ.Lộ Dao: "...!Được."Cơ Chỉ Tâm quay đầu đi chỗ khác, cố gắng hết sức để nhịn cười.Bạch Di nhịn hết nổi ngồi xổm xuống đất che miệng nhỏ giọng thét lên: "Trời ạ! Dễ thương chết tôi rồi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận