Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản


Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Hạ Cô Hàn thông tri Sở Quân Hành lại đưa Ngụy Thiên Khâm mang đi.
Kẻ như Ngụy Thiên Khâm chính là dùng bề ngoài để trèo cao, giờ cái nhan sắc mà gã tự hào đã không còn thì cuộc sống của gã cũng không khác gì ác mộng.

Nghĩ đến bản thân mỗi ngày đều sống với cái khuôn mặt biến dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này, xem như đó là một phần trong cái giá mà Ngụy Thiên Khâm phải trả.

Sở Quân Hành chưa đến, Cố Tấn Niên cùng Hạ Cô Hàn liền đi vào bên trong xem xét .
Căn hộ bình thường, hai phòng ngủ một phòng khách, một bếp và nhà vệ sinh.

Phòng ngủ bên cạnh phòng khách lại được chia thành hai gian phòng nhỏ.

Hạ Cô Hàn nhìn một vòng, cảm thấy căn hộ không khác gì những căn hộ bình thường, chỉ còm lại căn phòng bên tay trái cuối hành lang .
Đứng bên ngoài cánh cửa Hạ Cô Hàn đã cảm nhận được một nguồn lực từ trong phòng truyền ra.

Y đứng yên để cảm nhận nguồn lực, thì Cố Tấn Niên đứng sau lưng y lại lên tiếng.
"Có mùi thịt thối."
Hạ Cô Hàn khẽ nhích nhích mũi quả thật có mùi thịt thối rất loãng, người thường sẽ không nghe ra.
Y nhìn ông chồng quỷ một cái, sau đó vươn tay đẩy cánh cửa phòng .
Trong phòng trống rỗng, trên mặt đất  lại vẽ một đoá hoa bỉ ngạn đỏ.

Có lẽ người hoạ ra đoá hoa gặp nạn, nên nhìn đoá hoa có chút héo héo, không còn tí sinh khí nào.

Nhưng chưa kịp để Hạ Cô Hàn bắt lấy linh khí dao động còn lại, thì đoá hoa bỉ ngạn đột nhiên hoá thành bụi tiêu tán không thấy tăm hơi.

Đoá hoa biến mất, mùi thịt thối kia theo đó cũng không còn, Hạ Cô Hàn cũng không thể bắt được manh mối.
“Đi thôi.”
Hạ Cô Hàn lại nhìn một vòng, xác định trong phòng không có mặt khác đồ vật sau, nhìn về phía Cố Tấn Niên.
Cố Tấn Niên lại không biết suy nghĩ cái gì, đôi mắt nhìn chằm chằm mỗ một chỗ, người hơi hơi sững sờ.
Hạ Cô Hàn cũng không thúc giục hắn, chờ Cố Tấn Niên hoàn hồn lúc sau mới lôi kéo Cố Tấn Niên tay, ra khỏi phòng.
Vừa đi vừa hỏi: “Anh vừa nghĩ gì?”
“Không có gì” Cố Tấn Niên lắc lắc đầu, mày lại nhẹ nhàng nhăn lại: “Nhưng anh cứ thấy mình như quên mất thứ gì.”
Nói đến cái này, Hạ Cô Hàn liền nhớ đến trước đó Cố Tấn Niên có nhắc tới tiền , lập tức hỏi: “Không phải anh nói mình có nhiều tiền ư?"
" Để anh ngẫm lại." Cố Tấn Niên nghiêm túc mà hồi tưởng, nhưng cũng chả nhớ được gì, vì hắn chả có chút kí ức nào trước khi gặp Hạ Cô Hàn cả.

"Anh quên rồi!"
Hạ Cô Hàn: “……”
Vâng, anh quên! Còn làm tôi mong chờ.
Hai người vừa nói vừa bước ra ngoài, đứng trước hành lang âm u.
Bọn họ không tìm ra Thần sử, cũng không tìm được đôi mắt của Tiểu Lộ.
Bất quá Hạ Cô Hàn có thể cảm giác được, đôi mắt của Tiểu Lộ không bị đổi cho người khác, hẳn là Thần sử lấy nó đi vì tác dụng khác.
Toàn bộ lầu 3 chỉ có mỗi căn hộ của Thần sử là được sử dụng, những căn hộ khác đều cửa đóng then cài,hành lang cũng không có đèn khiến nó đen thùi âm u một mảng.
"Anh nghĩ lão sẽ giấu đôi mắt ở đâu?"
Cố Tấn Niên không nói chuyện.
Giây tiếp theo, âm- sát khí lại tràn ngập mỗi ngõ ngách ở lầu 3.
Đôi mắt không thấy được nhưng âm khí bao trùm toàn bộ, đều truyền đến Cố Tấn Niên.
Giây lát lúc sau Cố Tấn Niên thu hồi linh khí, đáp án cũng có.
Chỉ là cảm xúc của hắn nhanh chóng trầm xuống, mặt cũng theo đó mà tối đen.
"Anh thấy gì vậy?" Hạ Cô Hàn nhận ra cảm xúc của ông chồng quỷ biến hoá, nên nhanh chóng vươn tay nắm lấy tay hắn.
Cố Tấn Niên: “Đi vào sẽ biết.”
“Đi vào?”
“Ừm!” Cố Tấn Niên gật gật đầu, bộ dáng như thấy được thứ dơ bẩn:"Những căn hộ ở tầng này đều là 'phòng chứa' của lão"
Phòng chứa?
Trong đầu Hạ Cô Hàn đã hiện lên chút manh mối, ánh mắt hơi ám.

Y trực tiếp nâng chân, đem linh khí cuốn thành vòng hung hăng mà đập thẳng vào cảnh cửa căn hộ bên cạnh.
Cánh cửa chống trộm bằng sắt bị Hạ Cô Hàn đạp đến bung bảng lề, giữa cửa còn có cả dấu chân, cánh cửa bị đạp mạnh đánh vào tường cái rầm.
Trong phòng không có đèn, chỉ một mảng tối om, nhưng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của hai vợ chồng.
Căn phòng không có đồ vật gia cụ dư thừa, bốn mặt tường đều đặt kệ gỗ áp sát, trên đó hơn 50 bình thủy tinh lớn nhỏ đủ kích cỡ.


Được đặt như một khu triển lãm.
Những căn hộ khác cũng không khác gì bên này, cũng là một phòng triển lãm với những chiếc bình thủy tinh lớn nhỏ.

Nhưng điều khiến người khác rợn người chính là trong những chiếc bình đó lại là cái tay hoặc cánh tay con người.

Nhiều màu da, nhiều kích cỡ...!Trên những bộ phận đó còn vươn theo máu tươi, mạch máu dưới da vẫn còn đập như thường .
Rõ ràng chính là những bộ phận này được cắt trực tiếp trên người còn sống, Hạ Cô Hàn còn cảm nhận được sự sợ hãi còn lây dính trên những bộ phận đó.
Y đi đến trước một quầy, duỗi tay chạm vào một chiếc bình thủy tinh đựng một đôi bàn tay xinh đẹp với khớp xương rõ ràng.

Nhắm mắt lại thì trong đầu của Hạ Cô Hàn liên tục có hình ảnh chạy qua như một cuốn phim tua nhanh.
Đôi tay này là của một thiếu niên học dương cầm, người cậu ta tín nhiệm nhất cũng là người lừa cậu ta đến nơi này, sau đó cột cậu thiếu niên lại rồi không chút do dự vung rìu tươi sống chặt dứt đôi tay này.

Ngoài cảm giác sợ hãi thực đôi tay còn truyền lại cho Hạ Cô Hàn nùng liệt oán hận.
Y chậm rãi mở mắt, vẫn là đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhưng hiện giờ lại ẩn chứa là một mảng tối đen âm trầm.

Không cần tiếp tục nhìn, vì y biết những căn phòng chứa những bộ phận ở đây cũng không khác với đôi tay này.
Đều là một bộ phận xinh đẹp nhưng lại tràn đầy sợ hãi lẫn oán hận ngập trời.
Có thể thấy cái Thần sử đó chính là một lão tâm thần biếи ŧɦái.
Lão có đam mê sưu tập những bộ phận thân thể xinh đẹp, phòng này là tay vậy phòng khác sẽ là từng bộ phận riêng lẻ khác.
Hạ Cô Hàn không thể hiểu vì cái gì Thần sử đó muốn thu thập nhiều bộ phận như thế, rốt cuộc lão đã hại bảo nhiêu người? Những nạn nhân còn sống hay đã chết?
Hạ Cô Hàn lần lượt mở ra cửa những căn hộ còn lại, đúng là không khác biệt với căn đầu tiên.
Tay, chân, đôi mắt, cái mũi……
Đi một vòng y đã cảm nhận hết những nỗi sợ hãi của chủ nhân những bộ phận này.
Càng đi thì hơi thở Hạ Cô Hàn càng lạnh, không còn vẻ lười biếng vốn có, mà bây giờ lại giống như một thành gươm mài sắt bén, bộc lộ mũi nhọn. 
Cố Tấn Niên vẫn luôn nắm tay đi bên cạnh Hạ Cô Hàn, không nói lời dư thừa, chỉ yên lặng cùng y đi qua từng phòng.

Một người một quỷ cuối cùng đã đến căn phòng chứa đôi mắt, bước vào đã nhanh chóng nhận ra đôi mắt của Tiểu Lộ.
Đôi mắt to tròn xanh thẳm được đựng trong bình thủy tinh chứa đầy chất lỏng sền sệt.

Đôi mắt vẫn còn nguyên trạng thái hoảng sợ với đồng tử co rút lại.

Hạ Cô Hàn duỗi tay đem đôi mắt của Tiểu Lộ thu xuống.
Y cùng Cố Tấn Niên bước ra khỏi phòng thì cùng lúc Sở Quân Hành cũng đến.
Hạ Cô Hàn đơn giản nói cho Sở Quân Hành mọi chuyện.

Anh nghe xong cũng không kiềm được phẫn nộ trong lòng.

Nhưng rất nhanh cũng kiềm nén lại mà xoay sang hỏi.
" Ông chủ Hạ, vậy những bộ phận đó phải làm sao bây giờ?"
Hạ Cô Hàn: “ Vẫn đặt tại đây đi.”
Điền Đông hoa viên tiểu khu có vị trí đặc thù, Thần sử lại luôn đặt trận pháp, cũng vì cái trận pháp này nên những bộ phận đó mới không bị thối rữa, còn bảo trì được sự sống.

Nếu sau này tìm lại được chủ nhân của những bộ phận đó thì còn có thể trả lại cho người ta.
Khi biết những bộ phận này còn có thể trở lại trên người chủ nhân của chúng, Sở Quân Hành không khỏi thở phào nhẹ nhõm :"Vậy tôi liền phân công người đến nơi này trông giữ."
“ Được.” Hạ Cô Hàn lên tiếng, sau đó ôm cái bình chứa đôi mắt của Tiểu Lộ rời khỏi Điền Đông hoa viên tiểu khu.
Khi trở lại cửa hàng nhang đèn , trời vẫn chưa sáng, Tiểu Mễ ở trên lầu với mấy đứa nhỏ nhưng khi nghe động tĩnh cũng vội vàng bước xuống nhà.
Khi cô thấy trong tay Hạ Cô Hàn ôm bình thủy tinh có đôi mắt xanh thì không khỏi vui mừng :" Tìm lại rồi sao?"
Hạ Cô Hàn gật gật đầu:“ Tiểu Lộ đâu?”
Tiểu Mễ: “ Bé ngủ.”
Tiểu Lộ chỉ mới vừa ngủ, trước đó bé chính là lo cho Hạ Cô Hàn nên nằm trên giường lăn lộn không thôi, lâu lâu lại xoay sang hỏi Tiểu Mễ :"Dì Tiểu Mễ, thúc thúc về rồi sao?" ,"Thúc thúc chừng nào về ạ?"
Bất quá Tiểu Lộ cũng là đứa nhỏ, nên cuối cùng cũng chịu không nổi mà đi ngủ.

" Anh lên xem thằng bé."
Hạ Cô Hàn nhẹ tay nhẹ chân bước lên phòng Tiểu Lộ.
Đứa nhỏ nằm trên giường đang ngủ o o đến ngon lành, tư thế ngay ngắn, hai tay còn đặt trên bụng, khuôn mặt nhỏ đã béo múp thịt trở lại, cái miệng nhỏ hơi hé ra vô cùng dễ cưng.
Hạ Cô Hàn nhẹ tay nhẹ chân lấy ra đôi mắt trong bình thủy tinh, dùng linh khí tẩy đi dịch nhầy cùng sự sợ hãi.

Không bao lâu, trên tay Hạ Cô Hàn là một đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp , Hạ Cô Hàn rũ mắt nhìn chăm chú Tiểu Lộ , sau đó chậm rãi đem tay phủ lên hai mắt đứa nhỏ.

Khi tròng mắt chạm vào mí mắt liền nhanh chóng theo linh khí nhẹ nhàng chui vào.

Y cũng dùng linh khí mà tẩy đi hoàn toàn sự sợ hãi của đôi mắt .
Không đến một phút, đôi mắt xanh xinh đẹp đã trở lại với Tiểu Lộ, sau này đứa nhỏ có thể sinh hoạt bình thường như bao đứa trẻ khác.
Tiểu Lộ đang ngủ như cảm nhận được mà đột nhiên mở to mắt,sau đó thấy được Hạ Cô Hàn đang đứng ở bên giường, bé liền nhoẻn miệng cười, thanh âm trẻ con non nớt pha chút buồn ngủ.
" Thúc ơi, thúc về rồi "
Sau đó, lại nhắm mắt mà o o ngủ tiếp.

Như vừa rồi chỉ là giấc mộng, bé thấy thúc thúc xinh đẹp đứng bên cạnh bảo vệ bé khỏi quái vật.

Hạ Cô Hàn không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tiểu Lộ, tay chân nhẹ nhàng mà bước ra khỏi phòng.
Bé ngoan, con ngủ thật ngon nha!
Ngày mai tỉnh dậy mọi thứ đều mới mẻ và tươi sáng.
***
Hạ Cô Hàn trở về phòng cũng không như thói quen mà nhảy lên giường xề đít ngủ, y cũng leo lên giường nhưng lôi ra cái laptop phủ bụi mà ngồi xem một đoạn video.
Đoạn video này là CCTV hôm bữa toạ đàm, CCTV ở nhiều góc có thể quay lại hết nhất cử nhất động của từng người có mặt trong đó.
Đem đoạn CCTV coi đi coi lại mấy lần, y không khỏi nhíu mi.
" Em nghi trong nhóm bọn họ có Thần sử sao?" Cố Tấn Niên ngồi sau lưng Hạ Cô Hàn để y dựa vào, cũng căng mắt mà nhìn theo đoạn CCTV trên laptop với vợ
" Uhm." Hạ Cô Hàn khẽ ngáp, đuôi mắt ngẩn ra giọt nước mắt sinh lí, thanh âm cũng có chút khàn: “…… Có mấy người em thấy hơi khả nghi.”
Cố Tấn Niên vươn tay nhẹ chùi đi giọt nước mắt của vợ, sau đó duỗi tay đóng lại laptop :"Có kẻ hoài nghi rồi thì đi ngủ thôi.

Dù sao chúng cũng ở đó không chạy đi được."
Hạ Cô Hàn quả thật là mệt mỏi, tùy ý Cố Tấn Niên dẹp laptop sau đó lăn ra giường, đợi ông chồng quỷ nằm xuống liền nhủi vào ngực hắn cọ cọ mấy cái :" Ngủ ngon!"
“Ngủ ngon.” Cố Tấn Niên khẽ hôn nhẹ lên trán y , sau đó cũng đáp lại.
***
Hạ Cô Hàn ngủ thẳng một giấc đến trưa ngày hôm sau.
Vừa mở mắt y đã diện kiến ngày đôi mắt to tròn xanh thẳm, hiện tại lại thanh triệt như chứa cả bầu trời.
Tiểu Lộ cũng trở lại thành tiểu soái ca con lai ngầu ngầu như xưa rồi.
" Thúc ơi, thúc dậy rồi sao?" Tiểu Lộ thấy Hạ Cô Hàn mở mắt liền mỉm cười mà nói.
Hạ Cô Hàn lười biếng bò dậy, ngáp một cái, sau đó rũ mắt nhìn về phía Tiểu Lộ .
Đứa nhỏ đứng bên giường đang ngẩng đầu nhìn y, hai mắt xanh thẳm long lanh, bộ dáng vui vẻ cao hứng :"Thúc ơi, con cám ơn thúc đã tìm lại đôi mắt cho con, con vui lắm."
" Đôi mắt của con rất đẹp."
Hạ Cô Hàn đối với Tiểu Lộ luôn không tiếc lời khen, vừa khen vừa nhẹ vuốt má đứa nhỏ.
Tiểu Lộ nghe y khen thì không khỏi thẹn thùng, nhưng càng vui vẻ hơn, mặt cũng cọ cọ bàn tay Hạ Cô Hàn hai mắt cười đến híp lại thành vầng trăng khuyết.
Hôm nay, Tiểu Lộ rất vui cũng không hỏi Hạ Cô Hàn sau này sẽ như thế nào nữa, cũng không hỏi y sẽ đưa bé đi đâu.

Đây cũng chính là bản năng muốn trốn tránh vấn đề
Hạ Cô Hàn cũng không nói, nhưng cùng ngày y lại cuộc một cuộc cho cha già ở nhà.

Y nói chuyện của Tiểu Lộ cho Hạ Vân Khai nghe và hỏi ý kiến của ông.
Hạ gia là một đại gia tộc, muốn nuôi một đứa nhỏ thì không thành vấn đề, hơn nữa Tiểu Lộ lại có duyên với Hạ Cô Hàn, Hạ Vân Khai nghe xong cũng không chút do dự mà đòng ý, còn nói nhanh chóng đưa Tiểu Lộ đến Hạ gia.
【 vân khai nguyệt minh: Là ta kêu người qua đón đứa nhỏ, hay là mấy đứa tự về? 】
Ngữ khí bình đạm như người thường nói chuyện với nhau không khác gì Hạ Vân Khai chỉ thuận miệng hỏi.

Chỉ là tại lúc này đây ở Đàm Châu, Hạ Vân Khai đang nhìn chằm chằm vào khung Wechat, bộ dáng có chút khẩn trương, mong Hạ Cô Hàn chọn đáp án thứ hai.
Từ sau khi Hạ Cô Hàn rời khỏi Hạ gia, cũng đã vài năm chưa trở về.

Hạ Vân Khai vẫn chờ mong y có thể trở về một chuyến. 
Cũng không biết Hạ Cô Hàn có cảm nhận được tín hiệu của cha già ở nhà hay không, mà suy nghĩ một phen cuối cùng cũng lựa chọn đáp án thứ hai.
【 Hạ Cô Hàn: Thứ hai tuần sau con đưa bé về.


Nhìn cái tin này tay Hạ Vân Khai không khỏi run lên, di động xém chút rơi xuống bàn, cũng may ông nhanh chóng giữ lại kịp.
【 vân khai nguyệt minh: Được, ta đã biết.



Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với cha già, Hạ Cô Hàn nghĩ nghĩ một chút sau đó gọi Tiểu Lộ lại.
Tiểu Lộ có lẽ cũng đoán được Hạ Cô Hàn muốn nói gì, nên khi đứng trước mặt y thì có chút khẩn trương, hai tay vô thức vò lấy vạt áo , đôi mắt còn ứa lệ.
“Thúc thúc……”
Sớm hay muộn thì cũng phải nói, Hạ Cô Hàn biết nhưng vẫn có chút do dự , chỉ cố làm cho thanh âm thật nhẹ như trấn an đứa nhỏ:" Thứ hai tuần sau , con cùng thúc đến Đàm Châu." 
Tiểu Lộ  không trả lời, cực lực nhịn xuống, mới không để bản thân khóc ra.
Hạ Cô Hàn tiếp tục nói: “Nhà của thúc ở đó, con đến đó ở cùng người nhà thúc được không?"
Tiểu Lộ có chút sửng sốt, ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn Hạ Cô Hàn, giọng nói nghèn nghẹn mang nước mắt :"Thúc muốn con đến nhà thúc ở sao? Vậy thúc có về nhà ở luôn không?"
Hạ Cô Hàn cũng không muốn lừa bé nên thành thật trả lời :"Tạm thời thúc vẫn ở nơi này"
Tiểu Lộ vốn tưởng rằng Hạ Cô Hàn không cần bé nữa, muốn đem bé bỏ đi nơi khác nên trong lòng luôn bất an sợ hãi.

Nhưng không ngờ rằng Hạ Cô Hàn lại muốn đưa bé về nhà của y, tuy không ở cùng nhau nhưng vẫn là người một nhà.

Tâm tình vốn dĩ như rớt vực thẳm, giờ lại bay tận thiên đàng, Tiểu Lộ không kiềm được liền nhảy lên giường ôm chặt lấy Hạ Cô Hàn.
Hạ Cô Hàn cũng vươn tay ôm đứa nhỏ lên đùi, hai tay nhẹ nhàng vỗ lưng bé, y có thể cảm nhận được tâm tình của đứa nhỏ nên nhẹ nhàng mỉm cười.
Những bất an lo lắng của Tiểu Lộ cuối cùng cũng không còn.
Ngày sau Tiểu Mễ đưa Tiểu Lộ đến nhà trẻ tìm Tương Tương, Tiểu Lộ đem chuyện này nói cho Tương Tương nghe, hai đứa nhỏ lâu ngày mới gặp lại liền nắm tay mà cười giỡn một hồi.
Tiểu Lộ cũng trở lại là Tiểu Lộ ngây thơ đầy sức sống như trước kia.
***
Vụ án tráo đổi bộ phận cơ thể cuối cùng cũng đủ nhân chứng bằng chứng, Huy Hoàng điện ảnh đang lúc đưa ra thị trường cũng bị ngăn lại, từ cấp cao tầng đến chủ tịch rồi cả nhân viên cũng đều bị đưa đi điều tra.
Giới giải trí lần nữa lại rung chuyển.

Khi Hạ Cô Hàn đến Bộ ngành đặc thù liền bị Hạ Cô Giang nhìn chằm chằm quái dị.
"Mắc giống gì nhìn tao ghê vậy?"Hạ Cô Hàn không khỏi nhìn thằng em khùng mà hỏi.
Hạ Cô Giang liền cười hắc hắc không ngừng, sau đó nói :“Hạ Cô Hàn, Huy Hoàng điện ảnh phỏng chừng phải đóng cửa.”
Lúc này đây, Huy Hoàng điện ảnh bị phía trên tra xét ra vài thứ, không chỉ dính dáng đến vụ án tráo đổi bộ phận, mà còn trốn thuế nhập lậu.

Rồi cả cái án Khẩu nghiệp trước đó Hạ Cô Hàn phanh phui cũng có liên quan đến Huy Hoàng điện ảnh.
Cùng với Cốc Duy Nguyên ở Thịnh Bình xã giao, Huy Hoàng điện ảnh còn nuôi không ít thủy quân.

Những thủy quân đó dùng cho việc tạo scandal, tâng bốc nghệ sĩ hoặc là khiến vài nghệ sĩ phải lui vòng. 
Nhiều cái gộp lại, Huy Hoàng điện ảnh phá sản đóng cửa là một ngày không xa.
" Haizz, chỉ mong sau này không có cái công ty nào đui mù mà đâm đầu vào mời anh làm nghệ sĩ." Hạ Cô Giang cười vẫn không bỏ khẩu nghiệp của mình mà cảm thán: “Bằng không a…… Chậc chậc chậc.”
Cái buff phá sản đóng cửa này của Hạ Cô Hàn đúng là thiên hạ vô địch, không ai đỡ nổi mà.
Hạ Cô Hàn: “……”
Hạ Cô Hàn trực tiếp im lặng đi vòng qua thằng em ngáo mà bước vào văn phòng.
Sở Quân Hành đã ở sẵn trong văn chờ y, thấy Hạ Cô Hàn tiến vào, liền đem tư liệu mà Hạ Cô Hàn nhờ điều tra đưa qua.
“ Ông chủ Hạ, tất cả đều trong đó.”
Hạ Cô Hàn duỗi tay tiếp nhận văn kiện :“Cảm tạ.”
Y bước qua ghế sofa sau đó ngồi xuống mà lật xem tư liệu.
Tối đó, y coi CCTV đến hoa cả mắt nên cũng nhìn ra có ba kẻ khả nghi.
Thần sử có đam mê biếи ŧɦái là thu thập bộ phận cơ thể người, cái loại đam mê đã đến mức điên cuồng bằng không sẽ không dùng hết toàn bộ tầng 3 để là 'phòng chứa' như thế.
Loại này đã biến thành một căn bệnh dơ bẩn, lão chính là thứ biếи ŧɦái cố tình giữ lại những bộ phận đó để ngắm nhìn.

Hạ Cô Hàn ngày hôm qua còn cố ý đến tìm Mâu Hàng Âm, nhờ bà nhìn qua video.

Quả thật Mâu Hàng Âm cũng nhìn ra ba kẻ y hệt Hạ Cô Hàn.
Vì thế Hạ Cô Hàn mới nhờ Sở Quân Hành tìm gia liệu về 3 người thiên sư này.

Người đầu tiên, tên là Hoàng Bính An, một nam trung niên với bộ dáng tục tằng, gã là người Hoàng gia thế gia đuổi quỷ, là thiên sư bậc ba.

Trong cuộc họp , gã thường thất thần, không những thế tầm mắt gã luôn tia về Hạ Cô Hàn.
Kẻ thứ hai là Phó hội trưởng hiệp hội thiên sư Kinh Thị , thiên sư bậc bốn Mã Quang Nhuận.

Năm nay ngoài 50 , diện mạo tương đối bình thường, đôi mắt đặc biệt nhỏ.

Đôi mắt của gã đảo liên tục nhưng không phải nhìn Hạ Cô Hàn mà nhìn một thiên sư có đôi bàn tay rất đẹp.

Còn kẻ cuối là Phó hội trưởng mới bổ nhiệm củ Vụ Châu, người thần bí nhất hội - Dư Bắc Quang.

Ngày đó tại toạ đàm, gã là người đến trễ nhất, gã cũng không che dấu ánh mắt khi nhìn Hạ Cô Hàn, cho đến khi y phát hiện.
Hạ Cô Hàn đem tư liệu để lại trên bàn.

Cả người dựa ra sau, bộ dáng nhũn nhão muốn hoà làm một với cái sofa , bàn tay đặt trên tay ghế bằng gỗ nhẹ nhàng gõ gõ , phát ra tiếng cộc cộc.
Bà người này Hạ Cô Hàn chưa tiếp xúc gần , chỉ nhìn sơ có lượt rồi giờ lại nhìn tư liệu nên rất khó để nhận ra.
" Không cần gấp!"
Ngón tay lạnh lẽo của Cố Tấn Niên nhẹ nhàng xoa xoa thái dương Hạ Cô Hàn, giọng nói nhẹ nhàng bên tai y :"Cũng có ngày lộ ra đuôi thôi."
" Uhm!" Đạo lí này đương nhiên Hạ Cô Hàn hiểu , chỉ là nghĩ đến những bộ phận bị chặt xuống bỏ bình ở tiểu khu Điền Đông hoa viên.


Y chỉ muốn nhanh chóng tìm được nạn nhân để đem những bộ phận đó trả về lại cho họ.
Hạ Cô Hàn cũng sẽ không khờ dại cho rằng, thần sử sẽ vì những món đồ đó mà thay chủ nhân của chúng tìm bộ phận khác.

Y chỉ biết người bị hại mất đi bộ phận trên cơ thể sẽ chịu thiệt thòi rất lớn trong sinh hoạt .
Nhưng giống như Cố Tấn Niên đã nói, chuyện này không thể gấp gáp.

Chỉ cần Thần minh cần cung phụng, thì thần sử cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện mà thôi.
***
Tổ trọng án của Bộ ngành đặc thù bận bù đầu bù cổ suốt hai ngày, rốt cuộc cũng có thể đem vụ án tráo đổi bộ phận cơ thể kết thúc.
Từ nhà xưởng cứu ra hơn 300 người cũng được an bài thích đáng.

Sau một chuyến thập tử nhất sinh này, đại đa số bọn họ đều chọn trở lại cuộc sống bình thường, nhưng cũng còn số ít vẫn theo đuổi đam mê của chính mình.

Bất quá ai cũng trở nên kiên định hơn, tuy muốn thành danh cũng muốn nổi tiếng nhưng không muốn đi đường ngang ngõ tắc.

Mấy ngày liên tục Hạ Cô Hàn đều có mặt tại Bộ ngành đặc thù.

Ngoài trừ thân phận có thay đổi một chút thì mọi chuyện vẫn xảy ra như thường ngày.
Ngày sau so với ngày trước còn lạnh hơn rất nhiều, Hạ Cô Hàn đều không muốn rời giường, cả người cuốn chăn nhũn nhão như con tằm cưng.

Ngoại trừ mùng 1,15 bắt buộc mở cửa buôn bán từ sớm thức những ngày khác đến tận 2 giờ trưa y mới chịu mở cửa.

Nhưng mới 5,6 giờ chiều liền đóng.
Thời gian cũng nhanh chóng trôi, thứ hai đầu tuần cũng đến, hôm nay cửa hàng nhang đèn thế mà lại mở cửa sớm.
Chỉ là không phải buôn bán mà là ông chủ nhỏ tay ôm hành lý tay dắt Tiểu Lộ cùng nhau trở về Đàm Châu.
Lần này về Đàm Châu nhìn có vẻ chỉ có Hạ Cô Hàn với Tiểu Lộ, nhưng thực tế lại vô cùng náo nhiệt.
Không cần nói, Cố Tấn Niên thì luôn dính với vợ nhà.

Năm 1-2-3 thì nghe Hạ Cô Hàn nói đi Đàm Châu cũng nhốn nháo đòi theo.
Hai chị em Năm 1-2 thì sống ở Hạ gia một khoảng thời gian dài nên nằng nặc đòi về thăm quê.

Năm 1-2 đi không lẽ bỏ Năm 3 ở nhà? Thế là Hạ Cô Hàn đóng gói luôn cả ba đứa mang đi một thể.
Năm 3 dù gì cũng là tờ giấy nhỏ nên dễ dàng bỏ vào túi, còn Năm 1- 2 chúng nó là hình nộm giấy, còn cao cỡ Tiểu Lộ, đưa đến sân bay hình như hơi phiền.
Nhìn hai hình nộm giấy Hạ Cô Hàn không khỏi nhớ lại cái ý định thay đổi cơ thể cho hai đứa nhỏ.
Do biết Hạ Cô Hàn lười, làm lại cũng khá tốn thời gian nên hai đứa nhỏ trước giờ ở trong hình nộm giấy cũng chưa từng oán than Hạ Cô Hàn câu nào.
Chỉ là hiện tại Hạ Cô Hàn biết một Khôi lỗi sư là Tô Bỉ nên y nhanh chóng nhờ Tô Bỉ chỉ cách làm ra ba con rối bông nhỏ cho ba đứa ở nhà.
Tô Bỉ nghe Hạ Cô Hàn nói muốn định chế ba con rối bông nên cũng khá tò mò mà lựa một ngày rảnh rỗi chạy đến cửa hàng nhang đèn hóng xem thế nào.

Vừa nhìn Năm 1-2-3 ở trước mặt mà cô không khỏi trầm mặc.
Do bản thân nói chuyện không lưu loát, nếu không Tô Bỉ đã lao đến trước mặt Hạ Cô Hàn mà rống lớn  —— Ngươi có biết đem một hồn thể để vào một vật thể cho nó sống lại chính là một loại thuật cao cấp?
Thời gian đầu cô học về Khôi lỗi sư đến nay cũng đã hơn 30, nhưng chỉ chế tạo thành công mỗi con rối bông.
Vậy mà Hạ Cô Hàn thì sao?
Y có tận 3 đứa!
Hơn nữa còn nhét vào hình nộm giấy, mà cợt nhả hơn là 1 trong 3 đứa lại bị nhét vào lá bùa mỏng.
Vì cớ gì hình nộm giấy lại có thể chứa đựng được hồn thể mà không bị rách nát ?
Mà tại vì sao lại chọn giấy vàng?
Tô Bỉ trực tiếp câm nín,do cô đã có sư phụ nếu không giờ phút này cũng quỳ xuống xin Hạ Cô Hàn nhận làm đệ tử.

Áp chế lại sự khϊếp sợ trong lòng, Tô Bỉ vẫn nhanh chóng chế tạo ra ba con rối bông, sau đó lại cung kính mà chạy đến cửa hàng nhang đèn đưa cho Hạ Cô Hàn.
Đưa rối bông xong Tô Bỉ cũng không rời đi, mà đứng xin Hạ Cô Hàn cho ý kiến sẵn cô cũng muốn nhìn xem Hạ Cô Hàn luyện chế con rối như thế nào.
Cứ ngỡ sẽ là một quá trình phức tạp, nhưng nào ngờ đâu.

Khi Hạ Cô Hàn nhận ba con rối bông lại trực tiếp đem hồn thể của Năm 1-2-3 từ hình nộm rút ra.
Cùng lúc đó trên người ba con rối bông xuất hiện một đồ án màu đen phức tạp, giống như đồ án trên bùa lại  như không phải, Tô Bỉ chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây.
Đồ án màu đen dần dần ẩn vào người ba con rối bông.

Hồn thể của Năm 1-2-3 cũng theo đó mà chui vào.

Không có nghi thức rườm rà, lại không cần luyện tế, khi hồn thể ba đứa nhỏ chui vào rối bông thì liền cử động, chỉ là lúc đầu còn chưa quen nên hơi cứng đờ.

Đến khi quen rồi, Năm 2 trực tiếp đứng làm một màn lắc hông trend Tiktok để ăn mừng thân thể mới.

Má ơi!
Tô Bỉ đứng một bên trợn mắt há hốc mồm, nhìn ba con rối bông đang lắc hông tập thể trước mắt mà lắp ba lắp bắp: “Ông chủ —— Hạ, có —— cái gì ——  ngươi —— không biết?”
Hạ Cô Hàn nhún nhún vai,quả thật lần này y cực oan uổng, cái việc chuyển hồn thể của ba đứa nhỏ là do Cố Tấn Niên làm.
Mấy cái chuyện liên quan đến 'hồn thể' thì Cố Tấn Niên mới chính là chuyên gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận