Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Hạ Cô Hàn cũng không có lừa Hạ Cô Giang, y quả thật cùng ông chồng quỷ hẹn hò thì tại sao phải chứa thêm cái bóng đèn công suất lớn lại không biết điều như thằng em họ cơ chứ.
Ngày thường, Hạ Cô Hàn nếu không phải có việc liền lười ra cửa, cùng Cố Tấn Niên "Kết hôn" lâu như vậy, chân chính gọi là hẹn hò chỉ có một lần.
Chính là mấy tháng trước, nửa đêm đi coi bộ phim điện ảnh 'Cổ trạch kinh hoàng', kết quả lúc đó Hạ Cô Hàn còn ở trong rạp chiếu phim mà ngủ thẳng cẳng, khiến cho buổi hẹn hò càng trở nên tịch mịch.
Hiện tại khó lắm mới ra ngoài một chuyến mà không liên quan đến công việc, đương nhiên y phải nghiêm túc mà hẹn hò với ông chồng quỷ một hồi.
Mặc dù Cố Tấn Niên chưa nói, Hạ Cô Hàn cũng nhìn ra được tâm tư của hắn.
Nhìn cái bộ dáng người nào đó hôm nay dựa theo tạp chí mà huyễn hóa ra y phục đúng theo chủ đề hẹn hò thế này dù có đui cũng hiểu được.
Khác với mọi ngày cosplay thành bá quỷ tổng tài với suit và giầy da, thì trang phục nhẹ nhàng hôm nay show rõ dáng người cao dài ngũ quan tuấn mỹ trẻ trung của Cố Tấn Niên, không có thời khắc nào là không tản ra khí tức "Hẹn hò".
Hạ Cô Hàn còn có thể làm thế nào? Chỉ biết chiều theo ông chồng.
Một người một quỷ nắm tay đi trong đám đông, chung quanh hết thảy giống như là bài trí, trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau.
Hạ Cô Hàn dựa theo ý nguyện của Cố Tấn Niên, đem tất cả trò chơi trong công viên chơi qua hết một lượt, điểm đến cuối cùng chính là nhà ma.
"Anh thiệt muốn chơi sao?" Hạ Cô Hàn nhìn thoáng qua nhà mà, lại ngẩng đầu nhìn ông chồng quỷ của mình.
Quỷ Boss muốn đi nhà ma chơi?
Là vào đó để ma doạ hay là doạ ngược lại ma?
Cố Tấn Niên nghe vợ hỏi thì rất nghiêm túc mà gật đầu.
Hạ Cô Hàn đột nhiên phì cười, không nhịn được mà nói: "Vào chơi cũng được, nhưng anh phải đưa điện thoại cho em."
Cố Tấn Niên đầu tiên là do dự một chút, sau đó lại nghĩ tới cái gì, mặt không đổi sắc mà đưa điện thoại cho Hạ Cô Hàn.
Hạ Cô Hàn lấy qua di động, click mở trình duyệt, sau đó phát hiện lịch sử nhật kí trống rỗng đến sạch sẽ.
"Em muốn xem cái gì?" Cố Tấn Niên biết rõ cố hỏi.
Hạ Cô Hàn không đáp lại, mà là ở bên khung tìm kiếm gõ vào hai chữ "Hẹn hò".
Khung tìm kiếm tự động nhảy ra phần lịch sử trước đó đã được tìm, vị trí đầu tiên chính: Từng bước hẹn họ tại công viên trò chơi.
Hạ Cô Hàn ý vị không rõ mà cười nhạo một tiếng, click vào tiêu đề thì bài viết nhanh chóng mở ra, nhìn vào liền thấy một câu được tô đậm: Nếu công viên trò chơi có nhà ma nhớ rõ phải đưa crush vào, vô luận là chính mình hay đối phương sợ hãi, thì kết cục cũng sẽ tốt đẹp.
"Đây là lý do anh muốn đi nhà ma ư?"Hạ Cô Hàn trả điện thoại lại cho Cố Tấn Niên, trong lòng không khỏi phun tào: Lão quỷ quả nhiên là lão quỷ, biết xoá nhật kí mà không biết vào khung tìm kiếm vẫn thấy được.
Tâm tư bị vợ chọc thủng nhưng da mặt Cố Tấn Niên đã luyện được đẳng cấp trơ cứng bất biến, còn vô cùng trấn định mà hỏi lại: "Vậy còn đi không?"
"Đi chứ." Hạ Cô Hàn câu môi cười cười, nắm tay Cố Tấn Niên đi vào nhà ma, chỉ là bước vào thì đột nhiên lại hỏi: "Vậy chút nữa anh sợ hay em sợ?"
Một lão quỷ cùng một thiên sư, rốt cuộc vào nhà ma ai nên sợ cho hợp logic đây?
Cố Tấn Niên không trả lời vấn đề này, trực tiếp nắm tay y đi vào nhà ma.
Nhà ma hẳn là có bật điều hoà, bên trong so với bên ngoài lạnh hơn rất nhiều, nơi nơi xám xịt một mảnh, chỉ có thể nhìn thấy một chút ở xung quanh.
Nhưng vấn đề là Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên đều có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng đêm, những nhân viên hoá trang thành ma quỷ đều bị họ nhìn rõ.
Nếu có người đột nhiên nhảy ra cũng không thể hù hai vợ chồng nhà họ mà có khi còn bị tán vào cuống họng không chừng.
Nhưng Cố Tấn Niên rõ ràng không sợ hãi, nhưng vẫn dính xà nẹo vào người Hạ Cô Hàn cả hai dính vào nhau như keo dính chuột và con chuột, Hạ Cô Hàn thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo trên người ông chồng quỷ truyền đến.
Vậy là cái câu hỏi lúc bước vào nhà ma đã có câu trả lời.
Là Cố Tấn Niên "Sợ hãi".
Ý thức được điểm này khoé môi Hạ Cô Hàn không nhịn được màn gợi lên, vô cùng hào hứng phối hợp Cố Tấn Niên diễn kịch.
Vì thế một đường đi trong nhà ma, Cố Tấn Niên liên tục bị ma "Dọa" mà ôm chặt lấy cánh tay Hạ Cô Hàn, còn vô cùng nhiệt tình kéo Hạ Cô Hàn bỏ chạy khi bị ma quỷ rượt đuổi.
Hạ Cô Hàn chơi đến hào hứng, mỗi lần như vậy đều suy đoán xem ông chồng quỷ nhà mình sẽ bị "Dọa" ra cái phản ứng gì.
Thế nên khi ra khỏi nhà ma, Hạ Cô Hàn vẫn còn chưa đã.
Cố Tấn Niên nhìn đôi mắt toả sáng cũng khoé môi nhếch cao của vợ thì chỉ biết vươn tay nhẹ xoa tóc của y, sau đó cúi người hôn lên đôi môi đang mỉm cười của Hạ Cô Hàn.
Nếu Hạ Cô Hàn lúc ấy mở ra phần ghi chú trong điện thoại của Cố Tấn Niên, nhất định sẽ nhìn thấy được kế hoạch hẹn hò công viên trò chơi --
Nếu hai người đều không sợ hãi, vậy chính mình phải diễn vai sợ hãi, để làm crush cảm nhận được cùng thoả mãn chính yêu cầu của mình.
Tuy cả hai cũng hơi khác lạ so với những cặp đôi khác, nhưng cái nhà ma này cũng khiến cả hai thoả mãn không thôi.
Cố Tấn Niên hôn hồi lâu mới buông Hạ Cô Hàn ra.
"Đi thôi." Hạ Cô Hàn nắm tay Cố Tấn Niên liền nói.
"Đi chỗ nào?"
"Không phải kế hoạch có viết sao? Đi đu quay khổng lồ."
Ngồi trên đu quay khổng lồ rồi hôn môi không phải sẽ vĩnh viễn bên nhau, hạnh phúc mãi mãi ư.
Đương nhiên, Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên đều biết mấy cái này là vô căn cứ, nhưng tới cũng tới rồi, "Lỡn mợn" một chút cũng đâu chết ai.
Khi đu quay lên đến đỉnh, hai vợ chồng Cố Tấn Niên cùng Hạ Cô Hàn cũng theo những cặp đôi khác mà trao nhau nụ hôn.
Thời điểm đu quay hạ xuống đất, cả hai lại nắm tay nhau cùng đi ăn kem cười đùa nói chuyện không khác với những cặp đôi đang yêu nhau.
Thời gian nửa ngày cũng nhanh chóng trôi qua.
Đến giờ ăn trưa thì tiếng loa thông báo của công viên trò chơi lại lần nữa vang lên: "Món bảo vật thứ hai đã được tìm thấy."
Mặc dù chưa nói là ai nhưng Hạ Cô Hàn mơ hồ cũng đoán được người đó chính là Tùng Mân.
Quả nhiên, giây tiếp theo Hạ Cô Hàn thấy trong group của Tổ Trọng Án nhắn lên một tin.
Làng du lịch đem món bảo vật thứ hai đi giấu chính là một lớn nước ngọt.
Một lớn nước ngọt bình thường dung dị phổ thông mà nhà nào cũng có thể mua được.
Tùng Mân ở công viên trò chơi đi dạo một vòng, cảm giác khát nước, nên thẳng bước đến quầy bán nước tự động.
Không cần phải nói, lon nước được làng du lịch để kí hiệu logo màu xanh không khác gì với vỏ lon nước, không những thế nó còn ở vị trí gần sát với đế lon và vẫn là một chấm nhỏ khoảng 0.5 centimet.
Nếu Tùng Mân không chú ý xem, rất có khả năng đã bỏ qua cái lon nước này.
Nhưng dù là vậy thì sau khi phát hiện ra bảo vật thứ hai, thì mọi người trong group Tổ trọng án đều thả một dấu hỏi chấm.
Công viên trò chơi lớn tổ bố có hơn trăm cái máy bán nước tự động, vì cớ gì Tùng Mân lại chọn đúng cái máy có món bảo vật, mà không những thế còn chọn đúng cái loại nước được chọn là bảo vật nữa chứ.
Càng càng kỳ quái hơn chính là, tại vì sao cái lon nước đó lại chờ đúng Tùng Mân bước đến để rơi xuống????
Trần Mạt Lãng thả không ít hỏi chấm trong group.
【 im lặng là vàng:????? 】
【 im lặng là vàng: Tôi lúc ấy đang đứng cạnh Tùng Mân, tôi cũng chọn loại nước đó, còn mua trước cậu ta nữa, tại sao lại như vậy? 】
Trong trò chơi này thống khổ nhất không phải là không được bảo vật, mà bảo vật đã ở bên cạnh, vậy mà phải trơ mắt nhìn người khác lấy đi.
【 ta trùng nhi ngươi tâm: Nhận mệnh đi.
】
【 con rối tô: Nhận mệnh đi.
】
【 Hạ Cô Giang: Nhận mệnh đi.
】
【 im lặng là vàng: Đã nhận mệnh: ) 】
......
Hạ Cô Hàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, ở đảo nhỏ nên nhìn thấy thái dương rất lớn, dù là mùa đông vẫn thấy nóng hơn so với nơi khác.
Bất quá Hạ Cô Hàn lại thích như vậy.
"Còn món cuối." Hạ Cô Hàn thu hồi di động, nói.
Cố Tấn Niên bên cạnh cũng nhả một câu: "Đứng ngồi không yên rồi đây."
Vận khí của Tùng Mân không ai có thể tưởng tượng nổi, không cần chờ Tùng Mân tìm được món bảo vật thứ ba thì bọn họ hiện tại cũng có thể xác định được.
Một khi Tùng Mân tìm ra món bảo vật thứ ba, thì sẽ có người chờ không được mà đem cậu ta đi.
Rõ ràng, bọn họ muốn khí vận của Tùng Mân.
Không, bọn họ có lẽ sẽ không đem Tùng Mân mang đi.
"Tinh chuẩn đánh dấu."
Cố Tấn Niên cùng Hạ Cô Hàn nghĩ đến một chỗ, cũng minh bạch vì sao ngày hôm qua những kẻ đó lại muốn mở ra lĩnh vực, thì ra là hướng tới Tùng Mân tinh chuẩn đánh dấu.
Lĩnh vực tác dụng là tăng cường tinh chuẩn đánh dấu.
Kẻ sau màn chắc hẳn lợi dụng lĩnh vực mà tăng cường tinh chuẩn đánh dấu trên người Tùng Mân, về sau vô luận Tùng Mân ở nơi nào, bọn họ đều có thể thông qua tinh chuẩn đánh dấu để hút đi vận khí trên người cậu ta.
Cho nên căn bản là không cần đem Tùng Mân mang đi, bởi vì ngày hôm qua ở trên thuyền bọn chúng đã thông qua một cái "Thông đạo" không ngừng mà hấp thụ vận khí trên người Tùng Mân.
"Đi tìm Tùng Mân." Hạ Cô Hàn nói.
Cố Tấn Niên đương nhiên không có ý kiến.
***
Phòng điều khiển.
"Lại là hắn!" Nam nhân không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào màn hình, bàn tay đặt trên đùi cũng vì kích động mà run lên nhè nhẹ.
Nam nhân hoãn trong chốc lát giữ vững cảm xúc của chính mình, hướng bên trợ lý nói: "Mau đi mời đại sư đến."
Đại khái hơn nửa tiếng sau, vị đại sư trong miệng nam nhân cũng đến.
Nam nhân cung kính mà hướng tới đại sư làm một lễ, nói: "Đại sư, chúng ta tìm được người có đại khí vận!"
Đại sư là một nam trung niên, khuôn mặt tường hoà, vừa nghe xong thì hàng lông mày liền động: "Ha? Để ta nhìn xem."
Nam nhân nhìn trợ lý liếc mắt một cái.
Trợ lý hiểu ý, nhìn nhanh chóng phát lại hai đoạn CCTV hơn nữa còn giải thích: "Người này là người trúng giải nhất trên Weibo tên là Tùng Mân, là một người livestream, trong mắt fans cậu ta chính là Ông hoàng may mắn."
Kỳ thật không cần trợ lý nói, đại sư nhìn thấy Tùng Mân liền nhận ra ngay, vì đây chính là người mà gã đã tinh chuẩn đánh dấu.
Xem xong hai đoạn CCTV, đại sư trầm ngâm chốc lát: "Quả thật là một người có đại khí vận, bất quá vẫn nên chờ xem hắn ta có tìm ra món bảo vật thứ ba hay không."
Tuy nói ngoài miệng là chờ nhưng trong lòng gã đại sư đã xác thật Tùng Mân chính là người có đại khí vận, bởi vì trong quá trình tìm kiếm bảo vật đã cho người khác thấy rõ.
Chính là bảo vật tự tìm đến hắn.
Nếu không phải người có đại khí vận thì làm sao có thể trùng hợp đến thế?
Sở dĩ nói chờ một chút, chính là đại sư muốn nhìn khí vận của Tùng Mân cường đại đến mức nào.
Thời khắc này, Tùng Mân làm gì đều có ánh mắt dõi theo.
"Hắn đi gắp thú bông!" Nam nhân đột nhiên kích động lên.
Món bảo vật thứ ba được giấu trong một con thú bông trong khu gắp thú, phải nói khu gắp thú có hơn trăm máy gắp, mỗi máy đều không thiếu thú bông bên trong, nếu Tùng Mân muốn tìm ra món bảo vật thứ ba thì đầu tiên phải tìm được cái máy chứa bảo vật, sau đó lại gắp thú.
Trong màn hình, Tùng Mân giống như đang cúi đầu nói gì đó với Balo thú cưng, sau đó hắn lại đi đến một cái máy gắp thú gần đó mà bắt đầu gắp.
Theo động tác của Tùng Mân, có thể thấy được mục tiêu hắn gắp chính là một con heo màu hồng phấn phía tay trái, động tác liền mạch có thể thấy Tùng Mân cũng là một cao thủ trong việc gắp kẹp này.
Rất nhanh đồ gắp đã đến vị trí heo hồng.
Bàn tay cẩn thận đang điều chỉnh trục cầm, chuẩn bị ấn nút để kẹp gắp hạ xuống thì đột nhiên một đôi người yêu đùa giỡn bước tới tông thẳng vào hắn.
Tùng Mân theo đó mà dụng mạnh vào máy khiến cần kẹp bên trong lung lay, không trúng heo hồng đã nhắm đến nhưng lại trúng con heo hồng nhỏ hơn ở bên cạnh.
Kẹp tuy lung lay nhưng lực kẹp lại khá mạnh, thẳng một đường kẹp heo hồng nhỏ sau đó tự động nâng đến ô cửa mà thả xuống.
Tùng Mân hơi cúi đầu nói với Năm 1-2-3: "Xin lỗi, anh gắp sai rồi."
Lời nói vừa dứt thì Tùng Mân cảm thấy có gì đó không đúng, hắn lập tức cầm con heo hồng nhỏ lên ấn ấn bốp bóp mặt heo hồng, liền phát hiện bên trong có gì đó cứng cứng.
Tùng Mân hoàn toàn hiểu rõ vận khí của mình như thế nào, nên khí sờ thấy vật cứng trong con heo hồng liền vội vàng xé toạc con heo ra, bên trong vải bông chính là một cái vương miện nhỏ, hắn lại cẩn thận nhìn cho kĩ và phát hiện ra logo của làng du lịch trên vương miện.
Cùng lúc đó loa trong khu vui chơi lần nữa vang lên: "Món bảo vật thứ ba đã được tìm ra "
"Ba món bảo vật được một cá nhân tìm thấy."