Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Tượng điêu khắc "Hải thần" vẫn là bộ dạng quỷ dị dữ tợn, Hạ Cô Hàn rũ mắt nhìn nó, ánh mắt hoa đào nhập nhèm không giấu được sự khinh bỉ.
Bàn tay khẽ dùng sức, tượng điêu khắc nhanh chóng vỡ vụn.
Cố Tấn Niên đi đến bên kệ sách, lật lật những thư tịch trên đó.
Cái này nói là thư tịch chứ thật ra chính là bút kí mà từng đời "Thần sử" để lại.
Cố Tấn Niên lật xem rất nhanh, sau đó cũng đã biết rõ cái lịch sử của Thượng Tiều thôn này.
"Trong đó viết gì thế anh?" Hạ Cô Hàn cũng đã tìm ra một chỗ có thể đặt mông, nhìn Cố Tấn Niên lướt sách như lướt sóng thì lười biếng mà hỏi.
Hắn đi đến bên cạnh Hạ Cô Hàn, trực tiếp nâng vợ đặt lên đùi, đơn giản mà tóm tắt lại một lượt những điều trong bút kí cho y nghe.
Thượng Tiều thôn trước đó vẫn là một cái làng chài nhỏ ven biển, bỗng một ngày ngư dân Thượng Tiều lại vớt lên một khối ngọc đen tuyền, mọi chuyện cũng sau đó mà thay đổi.
Người vẫn luôn giữ viên ngọc chính là thôn trưởng, ông ta cũng không biết viên ngọc này có lợi ích gì nên luôn cất trong nhà.
Có một ngày, con gái nhỏ của thôn trưởng vô tình dứt tay làm máu nhỏ lên viên ngọc, viên ngọc toả ra ánh sáng mãnh liệt thiếu chút nữa lấy luôn sinh mệnh của con gái thôn trưởng.
Vì thế thôn dân Thượng Tiều liền đem khối ngọc trở thành thứ mang điềm gỡ, rồi cả con gái của trưởng thôn cũng bị vứt đến căn nhà đá này để tự sinh tự diệt.
Vài ngày sau, "Hải thần" buông xuống thôn trang, nói con gái thôn trưởng chính là "Thần sử", không chỉ có thể phù hộ thôn dân Thượng Tiều trên biển bình an, mà còn có thể nhìn thấu sinh- tử từng người.
Sau khi "Hải thần" xác định thân phận cho "Thần sử" cũng không rời đi, mà để lại một quyển sách, dạy Thần sử thuật pháp, rồi lại dạy cách hấp thụ thời gian chi lực trong viên ngọc để bản thân sử dụng.
Có thể nói "Hải thần" đã cứu mạng của con gái trưởng thôn, nên ả ta rất nghe lời gã, thái độ vô cùng cung kính đối gã nói gì nghe nấy.
Sau đó "Hải thần" chỉ ả ta cách phân rõ giới tính thai nhi, còn hướng dẫn thôn dân bỏ đi cái thai nữ hài, còn mê hoặc đầu óc họ rằng bỏ nữ hài không phải lỗi của họ.
Con gái thôn trưởng chính là "Thần sử" đầu tiên trên Thượng Tiều thôn, sau đó "Thần sử" truyền qua từng đời cho đến nay.
Vì để tăng mạnh quyền uy "Thần sử", nên mỗi thế hệ đều chọn một nữ hài cho ra đời nói là tế phẩm, nhưng thật ra là bí mật đưa đến nhà đá bên huyền nhai này nuôi dạy để trở thành "Thần sử" đời tiếp theo.
Trong mắt thôn dân Thượng Tiều, "Thần sử" chính là cái tượng trưng cho sự bất diệt, nên ngoại trừ "Hải thần" thì "Thần sử" được họ kính trọng tôn sùng.
"Bút ký còn ghi lại, mỗi 10 năm "Hải thần" sẽ đến đây để lấy tế phẩm".
Cố Tấn Niên nói ra mấu chốt: "Bất quá đến hiện tại "Hải thần" cũng chưa ghé đến, dựa theo bút ký thì từ sau khi bà ta tiếp nhận chức vụ thì vẫn chưa thấy "Hải thần" đến Thượng Tiều đảo."
Do vẫn chưa từng thấy "Hải thần" nên lão bà dễ dàng bị Mặc Linh thuyết phục, bằng không với sự tôn sùng tuyệt đối thì lão bà sẽ từ chối tất cả tin tức bên ngoài dù cho đó chính là sự thật.
Mà trong bút ký có viết, tế phẩm không phải là những nữ nhi được chọn để sinh ra đời, mà những thai nhi bị vứt bỏ mới chân chính là tế phẩm được hiến tế cho "Hải thần".
Nói cách khác, cái gọi là "Hải thần" lúc đó chính là không thể lấy lại được ngọc, mà còn muốn lấy năng lượng trên chính Thượng Tiều thôn này.
"Hải thần" dùng thủ đoạn mà tẩy não thôn dân, khiến bọn họ sinh ra tư tưởng trọng nam khinh nữ, do đó bào thai nào là nữ hài cũng bị thôn dân coi là thứ xui xẻo, hàng lỗ vốn mà đem bỏ đi, "Thần sử" lúc này sẽ đem hồn thể của những nữ hài đó hoá thành năng lượng và 10 năm một lần "Hải thần" sẽ ghé qua để lấy nguồn năng lượng đó.
Hạ Cô Hàn đã hoàn toàn chắc chắn một việc đó chính là "Thần sử" mượn thời gian chi lực trong ngọc, để nhìn trước tương lai và cũng nhờ đó mà biết được giới tính của bào thai.
Cũng chính vì thế mà không cần máy móc hiện đại hay thai nhi ra đời, chỉ cần nhìn thai phụ họ đã biết bên trong là nam hay nữ.
Sở dĩ, họ chờ đến thai kỳ tháng thứ 7, vì khi đó thai nhi đã thành hình, có hồn thể.
Cái gọi là "Hải thần", bất quá là thứ rác rưởi tạo nghiệt mà thôi.
Ánh mắt Hạ Cô Hàn ám ám, như suy tư gì mà đó, nói: "Xem ra cũng có chút manh mối, mà tại sao đến lượt "Thần sử" tại nhiệm lại không thấy "Hải thần" xuất hiện?"
Dựa theo bút ký, chính là 50 năm trước lão bà bà trở thành "Thần sử", vậy là "Hải thần" đã biến mất ít nhất 50 năm.
Vậy trong 50 năm này, "Hải thần" đã đi đâu?
"Lão quỷ," Hạ Cô Hàn nhìn về phía Cố Tấn Niên: "Anh nói xem Hoàng thiên sư tìm tới Mặc Khánh Dương, ngoại trừ đánh cắp khí vận của Mặc Khánh Dương, có thể hay không cũng biết nguyên nhân mà Mặc Khánh Dương biết đến Thượng Tiều đảo ?"
Cố Tấn Niên hiểu ý Hạ Cô Hàn: "Ý em là, mục đích Hoàng thiên sư đến Thượng Tiều đảo này chính là giúp con chuột cống kia lấy tế phẩm?" Quả thật ý nghĩ của hai vợ chồng giống hệt nhau, Cố Tấn Niên không khỏi cười nhạo: "Vậy thì Hoàng thiên sư cũng không phải là tín đồ thành kính gì, gã ta khi đến đây phát hiện số lượng anh quỷ đông đảo, dễ dàng luyện hoá lĩnh vực, nên nổi tư tâm muốn nuốt trọn."
Hạ Cô Hàn đứng lên khỏi đùi ông chồng quỷ mà kéo cánh tay hắn: "Về thôi."
Còn việc Hoàng thiên sư có mục đích riêng hay không thì gã cũng đã chết, chỉ có thể chờ khi tìm lại khí vận thì sẽ rõ ràng.
Hiện tại, không có manh mối, cứ ngồi suy luận hoài thì chỉ tốn thời gian.
Một người một quỷ đi ra khỏi nhà đá, Hạ Tường còn ngồi bệt xuống, bộ dáng vô vọng, nhưng ánh mắt khi nhìn Hạ Cô Hàn lại chưa đầy oán hận.
Gân xanh trên khuôn mặt nổi đầy, hàm răng nghiến vào nhau ken két, đủ để thấy được gã hận Hạ Cô Hàn có bao nhiêu sâu, cái gọi là hối hận cũng chỉ là một lưa chọn cho cái loại tham sống sợ chết mà thôi.
Hạ Cô Hàn cũng không có để ý đến gã, mà cứ thế đi ngang qua.
Chút nữa sẽ có người bên Bộ ngành đặc thù đến đây được Hạ Tường đi, còn mọi chuyện sau đó đã có pháp luật xử lý.
Có tội đền tội, đó chính là công bằng trong xã hội này.
Án tử đến đây cũng đã gần kết thúc, mọi chuyện còn lại Hạ Cô Hàn liền giáo cho Tổ trọng án cùng những Bộ ngành liên quan thẩm vấn xử lí.
Y trực tiếp trở về biệt thự, tắm rửa đánh răng một phen, sau đó thay bộ đồ sạch sẽ rồi leo lên giường ngủ.
Đang lim dim thì nhận ra Cố Tấn Niên cũng đang nằm xuống bên cạnh.
"Sao em còn chưa ngủ?" Cố Tấn Niên cúi đầu, nhìn đôi mắt hoa đào nhập nhèm của vợ, rõ ràng mệt mỏi mà còn cố mở to mắt.
Hạ Cô Hàn không nhịn được mà ngáp to, giọng nói ngập tràn buồn ngủ: "Cho em xem ngọc thời gian được không?"
Cố Tấn Niên vươn tay che đi đôi mắt của Hạ Cô Hàn, dụ dỗ: "Ngủ trước đi, dậy rồi tính."
"Uhm" Hạ Cô Hàn thật đúng là bé ngoan nghe lời, hai tay vươn ra ôm lấy hông ông chồng quỷ, cả người thì dụi vào lòng hắn, không bao lâu liền mơ màng ngủ mất.
Chờ khi Hạ Cô Hàn đã ngủ say, Cố Tấn Niên nhẹ nhàng ngồi dậy, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt người trong ngực mà không khỏi thở dài.
Tuy rằng hắn quên hết tất cả chuyện cũ, nhưng thời khắc cầm vào ngọc thời gian, thì trong lòng liền dâng lên nỗi bi thương đau đớn, nhưng lại vô cùng mâu thuẫn khi một bên hắn lại muốn ném đi, một bên hắn lại muốn giữ chắc viên ngọc này.
Hạ Cô Hàn ở trong lòng ngực ông chồng quỷ ngủ đến ngon lành, hô hấp nhẹ nhàng an ổn.
Cố Tấn Niên không khỏi đem người ôm sát vào, hắn muốn khảm y vào người mình, để đến đâu cũng cảm nhận được nhịp đập của y.
Chỉ có như vậy, Cố Tấn Niên mới không bất an cùng bi thương khi cầm viên ngọc này.
***
Hạ Cô Hàn ngủ thẳng một giấc đến sáng hôm sau, thì giật mình mở to hai mắt.
Cố Tấn Niên cũng đã ngồi dậy, chính hắn bước đến mà mở cửa sổ ra, đồng tử là một mảng tối đen, giống như đang giao lưu gì đó với bên dưới.
Hạ Cô Hàn cũng không quấy rầy hắn, lười biếng mà ngồi dậy, sau đó ưỡn ẹo tới lui rồi lết đến bên cạnh Cố Tấn Niên, theo tầm mắt ông chồng mà nhìn xuống hoa viên bên dưới.
Hoa viên nhỏ bây giờ đầy anh quỷ, các bé như đang trong nhà trẻ vô cùng trật tự mà ngồi theo hàng thẳng lối, bộ dáng nhỏ xíu ánh mắt mờ mịt ngây thơ, ngồi im không phát ra tiếng động.
Năm 1-2-3 sáng sớm nay đã phát hiện nhóm anh quỷ đến, nên vô cùng tò mò mở cửa sổ nhìn xuống.
Năm 1 Năm 2 chính là bộ dạng lã chã chực khóc, vì quá nhiều anh quỷ đồng bệnh với hai bé, quả thiệt đáng thương quá mà!
Năm 3 cũng không ngoài vòng, bộ dáng mếu máo âm thầm rơi nước mắt, vì những anh quỷ này khiến bé nhớ đến chuyện cũ, bé cũng bị mẹ bỏ rơi.
T^T
Hạ Cô Hàn nhìn Cố Tấn Niên, lại nhìn qua ba đứa nhỏ trong nhà cùng nhóm anh quỷ bên dưới, không khỏi mỉm cười.
Mấy đứa nhỏ dù là người hay quỷ thì không bao giờ chịu an tĩnh, mà bây giờ lại ngoan ngoãn như thế hẳn là Cố Tấn Niên đã dặn không được ồn, vì để y có thể ngủ.
"Tụi nhỏ tới bao lâu rồi?" Hạ Cô Hàn ngáp một cái, quay đầu hỏi Cố Tấn Niên.
Cố Tấn Niên thu hồi tầm mắt: "Hơn mười phút."
Còn chuyện anh quỷ tối qua làm gì Hạ Cô Hàn không hỏi Cố Tấn Niên cũng biết.
Nhân quả tụi nhỏ đã chấm dứt, oán khí cũng đã tiêu tán, lúc này đến đây là vì cảm ơn cùng từ biệt bọn họ.
Anh quỷ thấy Hạ Cô Hàn đã tỉnh, Cố Tấn Niên cũng không quản chúng nó, nên liền ríu rít kêu lên, thanh âm bất đồng nhưng đồng dạng chính là -- cảm ơn.
Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào chúng nó, sau đó không lâu, bọn họ nhìn thấy nhóm anh quỷ nhẹ nhàng bay lên không trung, oán khí quấn quanh người tụi nhỏ từng đợt rút đi, trên hư không tụ thành một đoàn, cuối cùng hoá thành ngọn luật màu lam.
Nhóm anh quỷ phiêu trong không trung, những bàn tay nhỏ hướng về Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên vẫy vẫy tạm biệt, sau đó dần mờ đi rồi biến mất.
Tụi nhỏ một lần nữa rơi vào luân hồi, sau đó sẽ mở ra một đoạn tân sinh.
Chỉ nguyện kiếp sau, các bé có thể sinh ra trong một gia đình bình thường, có ba mẹ người thân yêu thương, cả đời khoẻ mạnh, bình an hỉ nhạc.
Ngọn lửa u lam bay đến cửa sổ, nhẹ nhàng dừng trong lòng bàn tay Cố Tấn Niên, sau đó liền bị hắn hoàn toàn hấp thụ.
Tất cả trở lại bình thường.
Hạ Cô Hàn đi trở lại bên giường, ngửa đầu mà nhìn về phía cửa sổ nơi Năm 1-2-3 đang đu bám.
Ba đứa nhỏ đưa lưng về phía y, y không biết biểu tình của chúng bây giờ thế nào, nên cũng không biết chúng đang suy nghĩ những gì.
Hạ Cô Hàn nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: "Mấy đứa cũng muốn chuyển sinh sao?"
Năm 3 là quỷ thai hoá quỷ, không thể tiến vào luân hồi.
Còn Năm 1-2 mấy năm trước oán khí chưa tan nên cũng không thể luân hồi.
Khác với Năm 3 là hiện tại chị em Năm 1-2 đã biết thân thế, cũng đã báo thù, nên chúng nó nguyện ý thì cũng có thể giống những anh quỷ kia, tiến vào luân hồi chuyển thế làm người.
Bất quá, khi ba đứa nhỏ nghe Hạ Cô Hàn nói thì đồng loạt xoay lại nhìn, cả ba đều nặng nề mà lắc lắc đầu, sau đó mếu máo nhìn y, bộ dáng tủi thân nức nở lên tiếng: "Ông chủ Hạ, ghét tụi con rồi sao?"
Muốn bao nhiêu đáng thương là có bấy nhiêu đáng thương, giống như Hạ Cô Hàn là mẹ ruột độc ác vì muốn chạy theo ba kế mà bỏ con ruột vậy.
Hạ Cô Hàn: "......"
Y chắc chắn một chuyện, Năm 2-3 chính là bị Năm 1 dạy hư.