Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Đàm Châu.
Từ khi cùng Mâu Hạnh nói chuyện điện thoại, đôi mày của Hạ Vân Khai vẫn chưa giãn ra, trong lòng như có ngọn lửa đang thiêu đốt kịch liệt, khiến cả người ông trở nên nóng nảy.
Cuối cùng chỉ có thể đi đến án thư, mở ra giấy Tuyên Thành, cầm bút lông, ý đồ muốn dùng thư pháp để dời đi sự chú ý của chính mình.
Nhưng vừa hạ bút đã sai ngay nét đầu, Hạ Vân Khai vo tờ giấy rồi ném thẳng vào thùng, sau lại lấy một tờ giấy khác mà trải thẳng ra tiếp tục viết.
Nhưng sau đó viết lại sai, lại sai lại viết.
Không bao lâu, sọt giấy đựng rác đã được lấp đầy.
Tâm loạn.
Hạ Vân Khai không muốn cũng phải thừa nhận chuyện này, một lần nữa để bút lông lại, mà ngồi phịch trên ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, tận lực để bản thân không nghĩ ngợi lung tung.
Chỉ là đôi mắt luôn nhìn hướng điện thoại đã bán đứng tâm trạng ông.
Hạ Vân Khai hy vọng Hạ Cô Hàn gọi điện thoại lại đây hỏi ông vấn đề này, nhưng ông lại không biết phải trả lời thế nào nếu Hạ Cô Hàn thật sự hỏi? Không lẽ đem mọi thứ nói thẳng ra ư?
Nhưng……
Hạ Vân Khai cau mày, khuôn mặt nho nhã từ trước đến nay giờ phút này lại tràn đầy u sầu.
Không phải không thể nói chân tướng cho Hạ Cô Hàn biết, nhưng một khi chân tướng bại lộ, thì tinh phong huyết vũ sau đó, con trai ông có thể chịu nổi sao?
Ông vì cuộc sống cả đời thuận buồm xuôi gió của Hạ Cô Hàn, mà đã sắp xếp thật lâu, không lẽ giờ lại đạp đổ, đem tất cả đều lãng phí?
Hạ Vân Khai lâm vào rối rắm của chính mình, bên ngoài thư phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng sấm vang, chấn thẳng trên mái hiên khiến tuyết bên trên lả tả rơi xuống, cũng chấn vào suy nghĩ của Hạ Vân Khai.
Ông bừng tỉnh hoàn hồn, nhanh chóng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Qua hai ngày tuyết rơi liên tiếp, tối hôm qua tuyết đã ngừng.
Hôm nay trời trong, nắng ấm, thời tiết thật sự đẹp, vậy sấm sét là từ đâu mà đến?
Hạ Vân Khai đang nghĩ ngợi, liền nhìn thấy Hạ Vân Chính ôm một cục bông nhỏ nhanh chóng chạy ra khỏi tiểu viện.
Hạ Vân Khai: “……”
Ông liền nhớ đến, dạo gần đây Hạ Vân Chính thường mang theo Tiểu Lộ học vẽ bùa, hẳn là giờ em trai ông đang đem đứa nhỏ đi khoe khoang, bất quá năng lực vẫn chưa ổn định, nên bùa chú của đứa nhỏ khi thi thuật vẫn nhiều lúc bị tạc ngược lại, có lẽ vì thế mà Hạ Vân Chính mới xám xịt ôm đứa nhỏ bỏ chạy.
Nghĩ đến Tiểu Lộ, suy nghĩ Hạ Vân Khai không khỏi dời đi một chút.
Đứa nhỏ Tiểu Lộ quả thật là tiểu thiên tài, đối với bùa chú chi đạo rất có thiên phú, tuy hẻm Hạ gia có rất nhiều tiểu hài tử, nhưng chỉ có mỗi Tiểu Lộ biểu hiện ra thiên phú kinh người.
Dù bùa đường nét nhiều, ngoằn ngoèo thế nào, thì Tiểu Lộ chỉ cần nhìn một lần liền nhớ kỹ, không những thế còn hoạ lại vô cùng dễ dàng, tuy đường nét có chút xiêu vẹo, nhưng uy lực lại cường hơn so với bạn cùng lứa.
Hạ Vân Chính nhận Tiểu Lộ làm đệ tử giống như nhặt được chí bảo, không phải đứa nhỏ còn phải đi nhà trẻ, thì Hạ Vân Khai nghĩ em trai của ông đã ôm Tiểu Lộ nơi nơi hiện thân, hận không thể làm một cái tin trên truyền hình để thông báo thiên hạ hắn có một tiểu đồ đệ bảo bối.
Tiểu Lộ còn có một lợi thế mà so với thiên sư khác đã hơn rất nhiều —— đó chính là đôi mắt của bé, có thể nhìn thấy những thứ ở lằn ranh âm dương.
Chuyện này do chính Hạ Vân Chính phát hiện ra, khi Tiểu Lộ đến Hạ gia ở hơn một tháng.
Nhưng kỳ quái chính là, Tiểu Lộ cũng không phải trời sinh Âm Dương Nhãn, theo lý thuyết nếu không phải trời sinh, thì phải chờ khi trở thành thiên sư bậc 2, khai Thiên Nhãn mới có năng lực này.
Vậy vì nguyên do gì, Tiểu Lộ lại có năng lực như vậy?
Hạ Vân Chính lại cực kì thương yêu cưng chiều tiểu bảo bối này, nên khi vừa phát hiện đã nhanh chóng gọi điện thoại hỏi Hạ Cô Hàn.
Hạ Cô Hàn cũng là lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, sau khi cùng Cố Tấn Niên thảo luận, mà ra được cái cái kết luận:
Hạ Cô Hàn đã từng dùng linh khí tạo cho Tiểu Lộ một đôi mắt giả, có lẽ linh khí trong đó vẫn chưa tan hết, nên bé mới thấy được những thứ đó.
Chỉ cần chờ linh khí trong mắt Tiểu Lộ tan đi, hắn là có thể khôi phục lại bình thường.
Nhưng hiện tại đã qua hai ba tháng, đôi mắt Tiểu Lộ vẫn như cũ có thể nhìn thấy những thứ kia.
Hạ Vân Chính cùng Hạ Vân Khai lại cảm thấy cực kỳ kỳ quái, linh khí của Hạ Cô Hàn dư thừa đến nỗi, hai ba tháng vẫn chưa tản hết sao?
Tình huống của Tiểu Lộ vậy phải kéo dài thêm đoạn thời gian.
Cũng may không có gì quỷ hồn ngu ngốc nào bò vào chủ trạch Hạ gia, còn Tiểu Lộ thấy vài thứ không nên thấy chính là thời điểm bé đi nhà trẻ, trên người cũng mang theo ngọc phòng thân mà Hạ Vân Chính đưa, nên bé cũng không bị thương tổn gì.
Tiểu Lộ cũng không sợ hãi quỷ hồn, vì dù gì bé còn có ba người bạn là Năm 1-2-3, hơn nữa bé còn trải qua nhiều chuyện mà cả đời người khác chưa chắc gặp phải, tâm lý so với vài người còn mạnh mẽ hơn.
Hạ Vân Khai suy tư, thì từ cửa truyền đến một đạo thanh âm, “Gia chủ, Mâu tộc trưởng tới.”
“Mâu Hạnh?” Hạ Vân Khai hoàn hồn, lại có chút khó hiểu.
Không phải mới vừa gọi điện thoại sao? Sao lại còn tới đây?
Tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng Hạ Vân Khai vẫn vội vàng đứng dậy bước ra đón Mâu Hạnh.
Vừa đi được vài bước, ông lại thấy ống tay áo chính mình dính chút mực, chắc hẳn là khi nãy viết chữ nên mực dây ra.
Hạ Vân Khai nhìn chằm chằm ống tay áo dính chút mực, sau lại hướng ra ngoài nói: “Nói Mâu tộc trưởng chờ ta một chốc, ta lập tức qua.”
Dứt lời ông liền nhanh chóng trở lại phòng ngủ, tìm một chiếc áo khác mà thay vào.
Thay xong áo còn cố tình nấn ná một lúc ở trước gương, thấy trong gương chính mình mày nhíu lại, lập tức điều chỉnh biểu tình trên mặt, trở lại biểu tình nho nhã, sau đó mới mỹ mãn mà ra khỏi cửa.
Vài phút sau, Hạ Vân Khai đi vào phòng khách Hạ gia, đã thấy Mâu Hạnh ưu nhã ngồi đó phẩm trà, nghe tiếng bước chân của Hạ Vân Khai, bà nhẹ buông chén trà mà nhìn qua.
Khi tầm mắt Hạ Vân Khai đối diện tầm mắt của Mâu Hạnh, không khỏi chỉnh lại vạt áo của chính mình.
Khi nãy vội vàng ra, không biết quần áo có bị nhàu hay không?
Nhưng khuôn mặt lại thản nhiên nói: “Không phải đã gọi điện thoại ư? Sao còn qua đây?”
Mâu Hạnh nhìn ông, khoé môi nở ra nụ cười nhẹ, “Hạ gia chủ không chào đón tôi ư?”
“Không có, không có.” Hạ Vân Khai lập tức giải thích, cơ hồ theo bản năng mà nói: “Cửa lớn Hạ gia vĩnh viễn mở vì bà, khi nào bà muốn cũng có thể đến.”
Nói xong lại cảm thấy lời nói của mình quá ư là ái muội, Hạ Vân Khai khụ khụ hai tiếng, nhưng lại không giải thích.
Ông đi đến ghế đối diện Mâu Hạnh mà ngồi xuống, bộ dáng vẫn nho nhã đạm nhiên như năm nào.
Tự rót cho mình chén trà, hớp một ngụm, cố gắng thật tự nhiên để che đi vành tai đang đỏ ửng của mình.
Mâu Hạnh nhìn hết mọi thứ trong mắt, nhưng cũng không nói ra, đôi mắt hoa đào đong đầy ý cười.
Chờ Hạ Vân Khai kiềm chế hết cảm xúc của mình, ông mới mở miệng hỏi Mâu Hạnh tới Hạ gia có mục đích gì, Mâu Hạnh mới khoan thai mở miệng, ngữ khí quen thuộc mang theo một ít trêu chọc, “Tôi a, chỉ là đến xem bộ dáng người nào đó quan tâm đến những chuyện vụn vặt mà thôi.”
Một mở miệng, lại chọc thủng cảm xúc Hạ Vân Khai.
Dù ông có ngụy trang thế nào cũng không thể qua mắt Mâu Hạnh được, bằng không Mâu Hạnh cũng chả tội tình gì mà chạy đến đây một chuyến.
“Tôi……”
Hạ Vân Khai đương nhiên biết người nào đó trong miệng Mâu Hạnh là ai, ông cũng không cãi lại, vì không biết phải cãi thế nào.
“Như thế nào?” Mâu Hạnh nhướng mày nhìn Hạ Vân Khai, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười, “Không có lời gì để nói?”
“Bà không hiểu đâu.” Hạ Vân Khai xua xua tay, cuối cùng thở dài một hơi mà lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ cùng lo lắng.
“A,” Mâu Hạnh khẽ cười một tiếng, “Sao tôi lại không hiểu? Cô Hàn là tôi với ông cùng dựng dục mà ra, ông hy vọng thằng bé cả đời bình an, sao tôi lại không hy vọng như thế?”
“Nhưng Hạ Vân Khai, ông cũng đừng quên, Cô Hàn chung quy không phải là con của chúng ta,” nói tới đây, Mâu Hạnh còn dừng một chút, “Năng lực của nó, đến cả tôi với ông đều không thể đoán trước được, huống chi hiện tại nó đã gặp lại "Vị kia", thế gian này còn có ai địch lại bọn họ?”
Hạ Vân Khai suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng tìm được một cái lý do, “Cô Hàn thần hồn……”
Chưa nói hết câu đã đối diện với ánh mắt của Mâu Hạnh, thanh âm ông càng nhỏ dần mà biến mất, cuối cùng chỉ còn lại tiếng than nhẹ.
Chuyện này ông hiểu, nhưng vẫn không thể bỏ xuống được.
Khi Hạ Cô Hàn đến, thời điểm trăng vừa tròn, Hạ Vân Khai tận mắt nhìn thấy Hạ Cô Hàn từ một đứa nhỏ tròn tròn trắng trắng cho đến thiếu niên bộ dáng tuấn dật phi phàm như hiện tại, trong lòng tuy biết Hạ Cô Hàn vĩnh viễn không phải con ông, chính là ông vẫn không nhịn được cảm giác làm cha với đứa nhỏ đó, nghĩ đến người cha thường làm những gì với con, ông đều nhọc lòng hết thảy.
"Ông còn nói bản thân không để tâm đến chuyện vụn vặt?" Mâu Hạnh sao có thể không hiểu những gì Hạ Vân Khai nghĩ, chỉ là có vài chuyện đã được định trước, không phải ai cũng có thể thay đổi.
"Tính tôi để tâm đến chuyện vụn vặt được chưa," Hạ Vân Khai rốt cuộc cũng phải thoả hiệp, "Nếu thằng bé có hỏi, tôi sẽ nói cho nó biết."
Đây cũng là đường lui cuối cùng Hạ Vân Khai làm ra, nếu Hạ Cô Hàn hỏi ông nói, còn không ông sẽ không chủ động đề cập đến.
Đưa ra quyết định này, Hạ Vân Khai cũng nhận ra sợ dây căng chặt trong lòng cũng đã lỏng, tựa hồ khoan khoái không ít.
Mâu Hạnh đã thấy hiệu quả mình muốn, nên cũng đứng dậy mà cáo từ.
Hạ Vân Khai gọi bà lại, “Mâu tộc trưởng……”
Chờ Mâu Hạnh dừng lại bước chân quay đầu lại nhìn, Hạ Vân Khai lại không biết phải nói gì, cuối cùng đành nghẹn ra một câu “Nếu không ở lại ăn bữa cơm đi?”
“Không đâu,” Mâu Hạnh cười cự tuyệt, “Bộ ngành còn có việc cần xử lý, tôi phải đi trước.”
Nói xong, lại kéo mũ áo choàng lại, vành nón to rộng che khuất khuôn mặt tinh xảo của bà.
Đã nói đến vậy, Hạ Vân Khai cũng không thể giữ người, tự thân mà đưa Mâu Hạnh ra cửa.
Hai người mới đi ra khỏi phòng khách, đã thấy Hạ Vân Chính ôm Tiểu Lộ đi tới, kia vẻ mặt đầy đắc ý, Hạ Vân Khai vừa thấy liền biết em trai muốn làm cái gì.
Hạ Vân Khai bỗng nhiên mở lời cùng Mâu Hạnh nói: “Kia chính là đứa nhỏ Cô Hàn mang về, là đứa nhóc có thiên phú không tồi.
Học xong một loại bùa thì Vân Chính liền mang đi khoe khoang khắp nơi, bà nhìn một chút xem.”
Nhìn không phải điều quan trọng, mà cái quan trọng chính là có thể giữ người lâu thêm chốc lát.
Mâu Hạnh nhìn thấu suy nghĩ của ông, liền cười nói: “Vậy tôi xem thằng bé thế nào.”
Rất nhanh Hạ Vân Chính đã ôm Tiểu Lộ lại đây, nhiệt tình mà cùng Hạ Vân Khai còn có Mâu Hạnh chào hỏi, sau đó lại kêu Tiểu Lộ chào từng người.
Tiểu Lộ nãi thanh nãi khí mà kêu thưa: “Sư bá hảo, Mâu tộc trưởng hảo.”
Đứa nhỏ bận một chiếc áo lông màu trắng, thoạt nhìn tròn vo trắng nõn, đôi mắt xanh thẳm trong trẻo càng thêm nổi bật, thời điểm nhìn người khác đều là bộ dạng ngoan ngoan ngoãn ngoãn, quả thật tâm có sắt đá cũng bị hòa tan.
Hạ Vân Chính sờ sờ đầu Tiểu Lộ, ngữ khí kiêu ngạo lại khoe khoang, “Để sư bá cùng Mâu tộc trưởng xem phù sấm sét con hoạ đi nào.”
“Dạ.” Tiểu Lộ nghe vậy, liền thọt tay vào túi áo lông lấy ra một lá bùa, phía trên lá bùa đường cong xiêu vẹo, nhưng vẫn hoàn chỉnh mà không bị đứt nét.
Tiểu Lộ đem bùa chú niết ở ngón giữa cùng ngón trỏ tay phải, sau đó ném đến hòn non bộ gần đó, đôi mắt xanh thẳm toát ra sự sắc bén không có ở hài tử.
Vung tay, lá bùa màu vàng bị Tiểu Lộ ném đi, “Bang” một tiếng, có sấm sét nổ vang, giây lát sau, hòn non bộ liền xuất hiện một lổ to bằng nắm tay người lớn.
Uy lực không phải rất mạnh, nhưng đối với độ tuổi này của Tiểu Lộ, đã đủ ưu tú rồi.
Nhưng Mâu Hạnh lại không chú ý uy lực của lá phù sấm sét, ánh mắt che dưới mũ áo choàng dừng trên trán Tiểu Lộ, ánh mắt trở nên đen đặc.
Khi nãy Tiểu Lộ dẫn động sấm sét trong lá phù, bà rõ ràng thấy được ở trán Tiểu Lộ loé lên đoá hoa bỉ ngạn đỏ ánh kim quang.
-----Còn tiếp-----