Cửa Hàng Tạp Hóa Số 514

Sáng ngày 30 tháng 10 năm 3020, Giang Thừa Ngạn tuy chỉ ngủ bốn tiếng nhưng ngủ rất say, sáng sớm đến đồn cảnh sát, tinh thần sảng khoái, không hề cảm thấy mệt mỏi vì thức khuya, so với những đôi mắt đờ đẫn, khuôn mặt hốc hác của những người khác thì đúng là một trời một vực.

Diêu Mẫn ngáp dài, kỳ lạ hỏi: "Đội trưởng, sao anh lại vui vẻ như vậy? Lẽ ra anh không nên như vậy chứ..."

Giang Thừa Ngạn tức giận nói: "Con bé chết tiệt, nói vậy là có ý gì? Tại sao tôi lại không được vui vẻ?"

"Hôm qua anh rõ ràng..." Nhìn thấy vẻ mặt uy hiếp của Giang Thừa Ngạ, Diêu Mẫn vội vàng im miệng, cười ranh mãnh nói: "Không có gì. Chẳng phải là vì đội trưởng anh không có quầng thâm dưới mắt sao? Tôi có chút ghen tị ấy mà."

Giang Thừa Ngạn cho Diêu Mẫn một cái nhìn 'xem như cô hiểu chuyện'. Cậu nhìn mọi người và nói: "Được rồi, bây giờ bắt đầu họp, nói về tiến độ ngày hôm qua. Lý Đồng, cậu đã tìm thấy xe chưa?"

Lý Đồng trả lời: "Tìm được rồi. Nó đậu ở bãi đậu xe ngầm của tiểu khu Quang Mỹ, nhưng biển số đã được đổi trở về."

"Cậu đã thông báo cho đồng nghiệp ở bên giám định giấu vết chưa?"

"Hôm qua tìm được xe tôi đã báo cho anh ấy biết, Tần An đã kéo xe về đồn cảnh sát."

Giang Thừa Ngạn gật đầu, nhìn về phía Lưu Nhiễm nói: "Lưu Nhiễm, người bên kia thế nào?"

Lưu Nhiễm và Vương Bân nhìn nhau và nói, "Ba của Lý Thu Nhiên, Lý Kiến Quốc, 52 tuổi, làm nhân viên dọn dẹp trong một trung tâm mua sắm. Sau khi ly hôn với mẹ của Lý Thu Nhiên, Mã Thúy Bình, họ sớm tái hôn, Lý Thu Nhiên đi theo ba mình sống ở quê. Vì Lý Kiến Quốc có tiền sử bạo lực gia đình nên cuộc sống của Lý Thu Nhiên không hề dễ dàng. Sau khi vào đại học, Lý Thu Nhiên lựa chọn ở trọ, có lẽ là muốn tránh mặt Lý Kiến Quốc. Năm thứ tư của đại học, Lý Thu Nhiên gặp Tưởng Xương Bình tại một triển lãm nghệ thuật, ước chừng nửa năm sau thì xác định quan hệ. Sau khi Lý Thu Nhiên tốt nghiệp, hai người kết hôn. Lý Thu Nhiên cơ bản là không bao giờ về nhà, rất ít liên lạc. Lần nào cũng là Lý Kiến Quốc gọi cho Lý Thu Nhiên, mỗi lần đều với mục đích đòi tiền."

Diêu Mẫn khẽ cau mày: "Sao tôi cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp? Cứ như thể Lý Thu Nhiên và Tưởng Xương Bình từ gặp mặt đến kết hôn đều nhằm mục đích là trốn khỏi Lý Kiến Quốc."


Lưu Nhiễm gật đầu và nói: "Tôi cũng nghĩ như cô, sau đó tôi rất tò mò rằng Lý Kiến Quốc đã làm gì với Lý Thu Nhiên, khiến cô ấy gấp không chờ nổi để rời khỏi ngôi nhà đó đến mức sẵn sàng hy sinh tình yêu của mình. "

"Hy sinh tình yêu? Cô nói vậy là có ý gì?" Diêu Mẫn lập tức nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của Lưu Nhiễm.

"Trước khi gặp Tưởng Xương Bình, Lý Thu Nhiên có quan hệ mập mờ với một bạn nam cùng lớp tên là Diêu Giang. Bạn học của Lý Thu Nhiên nói rằng đã thấy Lý Thu Nhiên bí mật hẹn hò với Diêu Giang nhiều lần, nhưng khi cô ấy hỏi Lý Thu Nhiên về mối quan hệ của họ, Lý Thu Nhiên lại phủ nhận. Kể từ khi gặp Tưởng Xương Bình tại triển lãm nghệ thuật, Lý Thu Nhiên đã cắt đứt liên lạc với Diêu Giang. Cho nên khi chúng ta đến nhà hỏi chuyện thì cô ấy đã không đề cập đến chuyện này. Tuy nhiên, người ta nói rằng sau khi Lý Thu Nhiên đề nghị chia tay, Diêu Giang đã từng uống thuốc ngủ tự sát."

Diêu Mẫn cau mày nói: "Nếu cô ta chỉ muốn thoát khỏi sự dây dưa với Lý Kiến Quốc thì Diêu Giang cũng có thể làm được. Chúng ta có nghĩ sai hướng rồi không?"

"Theo điều tra của tôi, Diêu Giang không phải là người gốc Hoa Thành, nhà ở vùng nông thôn Bình Thành, hoàn cảnh gia đình nghèo khó, bố mẹ anh ấy phải vay tiền để đóng học phí vào đại học, tiền học phí sau đó của anh ấy đều dựa vào tiền anh ấy vừa học vừa làm. Nhưng Tưởng Xương Bình thì khác, mặc dù gia đình hắn cũng không ở Hoa Thành, nhưng hoàn cảnh gia đình cũng không tệ, hơn nữa lúc đó hắn ở Hoa Thành có chút danh tiếng, lại còn có vốn để điều hành một phòng trưng bày. Nếu muốn thoát khỏi Lý Kiến Quốc thì Tưởng Xương Bình là lựa chọn tốt hơn."

"Nhưng khi Lý Thu Nhiên đến nhận dạng thi thể, trông cô ấy rất thương tâm, không giống như không có tình cảm với Tưởng Xương Bình." Diêu Mẫn hỏi.

"Con bé ngốc này, tình cảm có thể được nuôi dưỡng sau khi kết hôn. Tôi cũng không nói rằng Lý Thu Nhiên hiện tại không có tình cảm gì với Tưởng Xương Bình."

"Đúng ha, dù sao con của bọn họ cũng đã năm tuổi."

Giang Thừa Ngạn xen vào: "Vậy tại sao Lý Thu Nhiên lại sợ Lý Kiến Quốc như vậy?"

Lưu Nhiễm tiếp tục: "Chúng tôi đã đến thăm mẹ của Lý Thu Nhiên, Mã Thúy Bình. Theo lời kể của Mã Thúy Bình, Lý Kiến Quốc thường xuyên uống say về nhà đánh người, hoàn toàn không nhận ra ai, đánh gần chết mới thôi. Rất nhiều lần Mã Thúy Bình bị đánh thừa sống thiếu chết, Lý Thu Nhiên cũng từng bị đánh gãy chân phải. Chính vì điều này mà Mã Thúy Bình đã ly hôn với Lý Kiến Quốc."

"Vậy tại sao Mã Thúy Bình không đưa Lý Thu Nhiên đi cùng?"


"Bởi vì điều kiện duy nhất để Lý Kiến Quốc đồng ý ly hôn là quyền nuôi con gái phải thuộc về ông ta."

"Bà ấy có thể kiện ra tòa mà, với bằng chứng bạo lực gia đình của Lý Kiến Quốc, thẩm phán sẽ không trao quyền nuôi con gái cho ông ta."

"Lý Kiến Quốc đe dọa rằng sẽ quấy rầy Mã Thúy Bình cả đời còn lại nếu bà ấy dám kiện."

Diêu Mẫn không thể tin được nói: "Vậy nên Mã Thúy Bình đã thỏa hiệp?"

Lưu Nhiễm buồn bã thở dài nói: "Mã Thúy Bình là một cô gái có trình độ học vấn thấp, bà ấy sống dựa vào Lý Kiến Quốc, có thể đưa ra đơn ly hôn là bởi vì bà bị đánh đến sợ, cũng không biết mình có đủ năng lực nuôi Lý Thu Nhiên hay không, thay vì để Lý Thu Nhiên đi theo mình, bà nghĩ để nó đi theo Lý Kiến Quốc sẽ tốt hơn, ít ra ông ấy có đủ tiền nuôi sống nó."

Diêu Mẫn chán ghét nói: "Sao lại nuôi không nổi? Có rất nhiều bà mẹ đơn thân sống cùng con cái. Biết rõ Lý Kiến Quốc hung bạo, suýt chút nữa đánh chết người, vậy mà vẫn nhẫn tâm để con gái lại cho ông ta, bà ấy không xứng đáng làm mẹ."

"Sau đó, bà ấy tái hôn và có con trai. Chồng bà là người lương thiện, chung thủy, cuộc sống hiện tại rất tốt đẹp.Bà muốn giành lại quyền nuôi con gái nhưng mỗi lần đến đó đều bị đánh đập. Ngay cả người chồng hiện tại của bà cũng bị đả thương, cho nên bà liền bỏ cuộc."

"Lý Thu Nhiên chắc chắn đã bị đánh rất nhiều, cho nên mới muốn nhanh chóng rời khỏi nhà như vậy." Diêu Mẫn giận dữ nói: "Những người như Lý Kiến Quốc nên bị bắt lại cho ăn cơm tù vài năm."

Giang Thừa Ngạn khẽ cau mày, nói: "Môi trường gia đình như vậy rất có thể sẽ gây ra tổn thương tâm lý nghiêm trọng cho Lý Thu Nhiên."

"Tôi cũng đã hỏi các bạn cùng lớp của Lý Thu Nhiên về điều này, họ đều nói rằng Lý Thu Nhiên có tính tình ôn hòa, là một người tích cực, họ không phát hiện bất kỳ hành vi bất thường nào."


"Diêu Giang thì sao? Sau đó anh ấy đã đi đâu? Còn liên lạc với Lý Thu Nhiên không?"

"Thời gian có hạn nên chúng tôi chưa kịp điều tra."

Giang Thừa Ngạn gật đầu, nhìn Diêu Mẫn, hỏi, "Ngày hôm qua cô có hỏi Lý Thu Nhiên theo những gì tôi nói không?"

"Có, cô ấy nói rằng bố mẹ Tưởng Xương Bình sức khỏe không tốt, sợ nói ra thì họ sẽ không tiếp nhận được. Cho nên cô ấy muốn đợi vụ án được điều tra rõ ràng hoặc tìm được đầu của Tưởng Xương Bình rồi mới nói cho họ biết."

"Trương Hoa thì sao? Đã tra được thông tin của hắn chưa?"

"Tôi đã kiểm tra nhưng phát hiện số chứng minh thư của hắn là giả."

"Giả? Hiện tại đăng ký thẻ điện thoại cần phải xác minh danh tính, nếu không có lý do đặc biệt, làm sao có thể sử dụng thông tin giả?" Vương Bân cau mày suy đoán: "Chẳng lẽ Trương Hoa này có tiền án, hay là tội phạm đang chạy trốn sự truy nã của cảnh sát?"

"Kiểm tra thì sẽ biết. Thông tin nhận dạng là sai, nhưng ảnh chụp không thể lừa được ai. Diêu Mẫn, lát nữa cô dò trong kho dữ liệu lớn để tìm ra hắn."

Diêu Mẫn gật đầu và nói: "Vâng, đội trưởng."

Thấy Giang Thừa Ngạn nhìn qua, Quách Hải chủ động nói: "Vậy để tôi nói kết quả điều tra của chúng tôi. Tôi và Trần Miểu kiểm tra tình hình tài chính của Tưởng Xương Bình, không phát hiện được gì ngoại trừ tranh chấp tiền bạc với Tưởng Thành. Về vấn đề kinh doanh, bởi vì anh ấy tự mình bỏ vốn kinh doanh nên không có xung đột tài chính với ai, về cơ bản có thể loại trừ khả năng giết người vì tiền bạc."

"Thông thường có ba lý do giết người, vì tiền, vì báo thù, hoặc là giết vì tình. Bây giờ tiền và trả thù trên cơ bản đã bị loại trừ, chỉ còn lại việc giết người vì tình."

"Tìm cách trả thù có thể bị loại trừ, nhưng tại sao phải loại trừ lí do vì tiền?" Lý Đồng hỏi: "Tưởng Xương Bình là gay. Nếu anh ta muốn ly hôn, Lý Thu Nhiên nhiều nhất chỉ có thể lấy được một nửa tài sản, nhưng nếu Tưởng Xương Bình chết, phần lớn tài sản sẽ thuộc về cô. Hơn nữa, Tưởng Xương Bình là một họa sĩ nổi tiếng, một khi qua đời, các tác phẩm của anh ta sẽ trở thành di tác* và giá trị chắc chắn sẽ tăng gấp bội. Đây là một số tiền lớn, với số tiền này, Lý Thu Nhiên và con trai cô ấy sẽ không phải lo lắng bất cứ điều gì trong suốt quãng đời còn lại".

(*) di tác: tác phẩm do người đã mất để lại.


Quách Hải nói đùa: "Lý Đồng, điều này mà cậu cũng có thể nghĩ ra được, chẳng trách ngày thưởng cậu là người keo kiệt nhất."

Lý Đồng xấu hổ nói: "Thôi thôi thôi, tôi chỉ đang tiết kiệm tiền thôi. Tôi sắp kết hôn rồi, tôi khác với đám độc thân các anh, đương nhiên là phải giữ kĩ túi tiền của mình hơn. Huống hồ, tôi cũng nói không sai, tranh ảnh, bút pháp, giá trị của các loại tác phẩm nghệ thuật này phụ thuộc vào số lượng tác phẩm còn sót lại. Tưởng Xương Bình vừa qua đời, giá bán trực tuyến của những bức tranh của anh ấy đã tăng gấp ba lần. Tôi qua một thời gian ngắn nữa có thể sẽ tăng lên gấp mười."

Giang Thừa Ngạn nghe vậy cau mày nói: "Chúng tôi chưa công bố tin tức về cái chết của Tưởng Xương Bình cho công chúng. Làm sao mọi người trên mạng lại biết về nó?"

Mọi người đều giật mình, Lý Đồng chợt tỉnh táo lại nói: "Ừ, sao tôi không nghĩ ra chuyện này? Rõ ràng có người đã tiết lộ tin tức ra thế giới bên ngoài, sau đó thổi phồng lên, dùng tranh của Tưởng Xương Bình để kiếm tiền. Mà người này có nhiều khả năng nhất là Lý Thu Nhiên, dù sao thì hiện tại cô ấy đang phụ trách phòng trưng bày.

Diêu Mẫn hỏi: "Nếu thực sự là tin tức là Lý Thu Nhiên tiết lộ với thế giới bên ngoài, không phải cô ấy đang làm mọi người nghi ngờ mình hơn sao?"

Lưu Nhiễm trả lời: "Đừng quên, ngoài Lý Thu Nhiên biết tin Tưởng Xương Bình chết, còn có một người khác biết."

"Ý của cô là Tưởng Thành?" Giang Thừa Ngạn phỏng đoán.

"Đúng vậy, Tưởng Thành hiện tại thiếu tiền, hơn nữa như tôi vừa rồi nói, Tưởng Xương Bình có một loạt tranh do Tưởng Thành đóng khung, hiện tại Tưởng Xương Bình đã chết, với tính tình tham lam của hắn, có lẽ sẽ muốn giữ lại những bức tranh đó để bán đi, dù sao bây giờ hắn cũng đang thiếu tiền."

Giang Thừa Ngạn gật đầu nói: "Tưởng Thành quả thực có hiềm nghi. Trước đó cô đã nói, đêm xảy ra chuyện Tưởng Thành chơi mạt chược suốt đêm, hắn có rời đi trong thời gian đó không?"

Lưu Nhiễm và Vương Bân nhìn nhau, lắc đầu nói: "Chúng tôi phỏng vấn bốn người, bọn họ đều nói Tưởng Thành chơi mạt chược suốt đêm nên chúng tôi cũng không xác minh gì thêm. Chờ sau khi tan làm, chúng tôi sẽ xác minh chi tiết lại một lần."

- ------------------------------------

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad: Vecinica291.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận