Khi Lan Tử Nhan tỉnh dậy vào buổi sáng, điều đầu tiên hiện lên trong đầu là: Mình không còn là trai tân nữa.
Ngụy Viễn Đông đã làm điều đó, nhưng lại là cậu chủ động.
Cậu quay đầu nhìn bên cạnh giường, nó trống không.
Ngụy Viễn Đông không có ở đây, chẳng hiểu sao chóp mũi Lan Tử Nhan chua xót, muốn khóc.
Mông vẫn còn đau, trên người còn hiện rõ những vết đỏ do dục vọng để lại khiến cậu cảm thấy hơi sợ.
"Két."
Cậu nghe thấy tiếng cửa mở, sau đó có tiếng giày ma sát rất nhẹ trên sàn.
Ngụy Viễn Đông đặt bữa sáng xuống, rón rén đi lên lầu, tưởng sẽ không đánh thức Lan Tử Nhan, nhưng vừa bước tới cửa đã đối mắt với Lan Tử Nhan.
"Em tỉnh rồi à? Ngủ nữa không? Anh mua đồ ăn sáng rồi, nếu không ngủ thì xuống ăn chút đi." Ngụy Viễn Đông cười đến bên giường, leo lên hôn Lan Tử Nhan.
Tâm trạng Lan Tử Nhan không tốt, bị hôn cũng không phản ứng gì.
"Sao thế Nhan Nhan? Khó chịu hả?" Ngụy Viễn Đông ngưng cười, ôm Lan Tử Nhan vào lòng.
“Thức dậy không thấy anh, hơi trống trải.” Lan Tử Nham trốn trong vòng tay anh, giống như một chú mèo con, giọng thỏ thẻ, siêu nũng nịu.
Ngụy Viễn Đông đột nhiên cảm thấy áy náy, anh nghĩ có thể do tối qua là lần đầu của Lan Tử Nhan, tâm lý hoặc sinh lý đều không quen, anh hẳn phải nghĩ đến: "Chú sai rồi, chú nên đợi em dậy rồi mới đi mua.
"
Lan Tử Nhan ôm eo Ngụy Viễn Đông, tâm trạng chán nản cũng từ từ bị đuổi đi: "Chú, em rất thích ôm chú, việc đầu tiên khi tỉnh lại là muốn ôm chú, nhưng chú không có ở đây...!Giờ thì ổn rồi.
"
Chủ nghĩa Sô-vanh của Ngụy Viễn Đông thể hiện ở việc anh thích nửa kia của mình toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào mình.
Giống như Lan Tử Nhan bây giờ, mỗi lời cậu nói ra như phun một liều thuốc kích dục trong lòng anh.
Hiện tại đã phát sinh quan hệ với nhau rồi, anh không nhịn nổi muốn giam người ta lại, không muốn tách rời một giây một phút nào.
Anh cảm thấy mình giống một thiếu niên mới biết yêu, với những cảm xúc hư ảo và thuần khiết nhất.
Thật phi lý.
Tuy nhiên, anh tin rằng Lan Tử Nhan đáng giá.
Ngụy Viễn Đông nằm với Lan Tử Nhan một lúc, Lan Tử Nhan chủ động trò chuyện với anh về cảm thụ của cậu tối hôm qua, chủ yếu là những lời khen ngợi khiến khuôn mặt anh nóng bừng vì xấu hổ.
Rõ ràng đâu phải anh vừa mới bị bóc tem...
May thay, Lan Tử Nhan chủ động rời giường vươn vai, nói muốn tắm rửa ăn cơm.
Ngụy Viễn Đông thở phào nhẹ nhõm, Nhan Nhan nhà anh nói cậu đau lắm, nếu anh còn đè cậu ra làm hiệp nữa thì cũng quá cầm thú.
Anh ngồi trên chiếc giường trống, trong phòng tắm có tiếng nước và nhiều âm thanh sột soạt khác nhau, ý tưởng đợi nó dịu xuống rồi mới đi của Ngụy Viễn Đông đã trở nên vô ích, một lát sau, anh để lại một câu, “Chú xuống chuẩn bị bữa sáng cho em.”, rồi chật vật bỏ chạy, cố gắng bận bịu phân tâm.
Đúng rồi, chưa đem thuốc của Nhan Nhan lên!
Vừa bày bữa sáng xong, anh lại chạy lên lầu, dỗ Lan Tử Nhan lên giường rồi bôi thuốc.
Lần này đến lượt Lan Tử Nhan đỏ mặt.
*
Sau một hồi giày vò, cuối cùng cả hai cũng uống được sữa đậu nành nguội.
Ngụy Viễn Đông đút một thìa vào miệng, nhanh chóng chén cốc sữa đậu nành vào trong nồi hâm rồi mới dám đưa cho Lan Tử Nhan.
Lan Tử Nhan hiện là đối tượng được bảo vệ quan trọng của nhà nước, không thể sơ suất.
Hôm nay Lan Tử Nhan thật sự không thoải mái, cậu ở trong phòng khách nhà Ngụy Viễn Đông không chút cảm giác tội lỗi mà xem cái TV lớn của anh.
Mặc dù hôm nay ông chủ Ngụy phải canh cửa hàng tiện lợi một mình, nhưng rõ ràng là không thể ngồi yên.
Chốc lát sau, anh chạy về nhà thăm Lan Tử Nhan, ra ngoài mua đồ ăn nhẹ, mớm đút đủ thứ.
Lan Tử Nhan vốn tưởng mấy ngày này cậu sẽ thanh tâm quả dục, nhưng bất ngờ thay cậu cũng không thể cưỡng lại việc được đãi ngộ như bảo vật quốc gia.
"Chú, chú đừng đến cửa hàng nữa, dù sao chút nữa chú quay về, xem phim với em đi."
Lan Tử Nhan mở một bộ phim kinh dị cậu đã muốn từ lâu nhưng chưa dám xem.
Hôm nay ôm ông chủ Ngụy, chắc cậu sẽ không sợ cho lắm.
Ông chủ Ngụy không thích phim kinh dị, thậm chí còn không xem nhiều, nhưng chẳng phải phim kinh dị chỉ là giả ma để lừa trẻ con sao? Căn bản không bận tâm.
Nửa tiếng trôi sau, từ Lan Tử Nhan ôm Ngụy Viễn Đông biến thành Ngụy Viễn Đông ôm Lan Tử Nhan, anh muốn đánh lạc hướng sự chú ý, nhưng hiệu ứng âm thanh và hình ảnh trong phim luôn thu hút anh trong vô thức.
Không được chạy! Mình không sợ! Nhan Nhan còn không than sợ mà! Mình không được chạy!
Mười phút sau...
Ngụy Viễn Đông: Sao chưa có ai kêu mình? Không có ai cần mua đồ à?!
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi quay lại màn hình, thình lình một khuôn mặt người chết bị treo cổ đáng sợ xuất hiện.
“Má!” Nửa người phía trên của ông chủ Ngụy giật bắn, không kìm được tức giận mắng một tiếng dọa Lan Tử Nhan.
Hai người nhìn nhau, ông chủ Ngụy yếu ớt giải thích: "Mặt người chết này tởm quá."
*
Rốt cuộc ông chủ Ngụy vẫn cùng Lan Tử Nhan xem xong cả bộ phim, sau đó lao xuống lầu như giải thoát, lẩm bẩm phải đi làm cơm.
"Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật..."
*
Lan Tử Nhan ở trên lầu, mở trang web đánh giá phim, cho phim hai sao, viết đánh giá: [Nhàm chán! Nếu không có bạn trai ở kế bên thì tôi không xem được tới nửa tiếng.]
*
Đến tối, Ngụy Viễn Đông mới nhớ nhà Lan Tử Nhan vẫn ở trạng thái mất điện, anh quên đi xem giúp cậu rồi.
Cơ mà! Để ngày mai đi.
Anh không hề nhắc câu nào, ôm Lan Tử Nhan xong mới dám nhắm mắt lại.
"Nam Mô A Di Đà Phật..."
*
Buổi sáng thức dậy, Ngụy Viễn Đông nhớ bài học ngày hôm qua, ôm Lan Tử Nhan đã tỉnh hôn một cái, sau đó mới chuẩn bị rửa mặt đi mua thức ăn.
Trước khi đi, anh nói: "Nhan Nhan, chúng ta sống chung đi."