Cửa Ngày Càng Nhỏ


Editor:ARE
Beta:Dunz
“Tao có ba yêu cầu.” Lục Thận Hành không chút hoang mang nói, “Lấy một trăm triệu điểm tình yêu đổi thành cúc hoa linh và hạo hoa.” Hắn trầm giọng, “Tao muốn cửa lớn.”
Tâm thái Lục Thận Hành rất bình tĩnh, cho dù không đáp ứng cái nào hắn cũng chẳng tổn thất gì, cho nên vô luận thế nào cũng có lời.
Qua một hồi lâu, Lục Thận Hành tính từ bỏ thì nghe được hệ thống hỏi, “Ting, bao lớn?”
“Độ lớn tiêu chuẩn, bình thường.” Lục Thận Hành cường điệu hai chữ "bình thường", không cần làm thêm mấy chuyện râu ria nữa.

Nếu lớn đến mức thành cái đường cao tốc, có thể một lần chạy song song mấy chiếc xe, vậy thì còn tiến vào cái rắm gì.
Chỉ một lần này thôi, hắn không phải chỉ có thể ở trong mộng đẹp nữa rồi.
Giao dịch thành công, có câu nói gọi là phong thuỷ luân chuyển.

Lục Thận Hành dùng lợi thế tống tiền một hồi mà thân tâm thoải mái.
“Ting, Lục tiên sinh, chúc ngài may mắn.”
Rõ ràng là âm thanh máy móc không hề phập phồng, Lục Thận Hành vẫn như cũ nghe ra ý vị nghiến răng nghiến lợi.

Hắn hừ lạnh một tiếng, trước đó mấy cánh cửa ngày càng nhỏ khẳng định không thoát khỏi liên can tới hệ thống.

Xui xẻo đủ rồi, lại không cách nào thảm hơn hiện giờ.
“Chúng ta là quan hệ hợp tác.

Mày bớt hố tao lại, cho nhau nhiều hữu nghị chút, phải tin tưởng nhau.”
Hệ thống không phản hồi.

Lục Thận Hành nhịn không được tưởng tượng ra một chàng trai mặt đầy mụn, mang cặp kính dày kiểu cũ, mặc áo sơ mi ô vuông ngồi trước một loạt máy móc.
Hình ảnh kia chả đẹp chút nào.
Lục Thận Hành nhìn đến giới thiệu cốt truyện của thế giới thứ tư, sắc mặt hắn co rút.

Nam chính thế mà lại là cái quả trứng xanh còn đang ấp trong ngực hắn.
Trong nguyên tác, sau khi Vạn Quán Khiên chết Lưu Dương trở thành chưởng môn, có một đạo lữ, là con gái của chưởng môn Quỳnh Tiện.

Bởi vì bị một thần khí đả thương mà kể từ đó u uất không vui, qua trăm năm tìm được cơ hội báo thù rửa hận, cuối cùng nguyên thần bị hủy diệt.

Tình cảm của y quá nặng, oán hận quá sâu, từng lần luân hồi đều bị tình yêu vây khốn, bị người yêu nhất phản bội, lại ra tay giết hại, không được chết già.
Chỉ số bi tình ba sao.
Ninh Khuyết là vai ác lớn nhất của thế giới này.

Cậu nhập ma đạo, diệt các môn phái lớn trong đó có cả Hành Dương Tông, trở thành tôn giả ma giới rúng động tam giới.
Nguyên chủ Bạch Phong Khởi chết trong tay cậu, còn chết không toàn thây.
Khương Vọng Sơ rời tông môn từ sớm tránh thoát một kiếp, cậu nhóc cả đời ham ăn biếng làm tầm thường vô vi.

Đầu thai thành đường súc sinh, thành heo con hết ăn lại ngủ, ngủ xong lại ăn.
Nhiệm vụ chính của hắn là chặt đứt tình cảm của Lưu Dương, chứng kiến đối phương trở thành một đời chưởng môn tốt, nhiệm vụ phụ là trợ giúp Khương Vọng Sơ nhập đạo.
Lục Thận Hành nhẹ nhàng thở ra.

Còn may, chỉ là nhập đạo, hắn phụ trách đưa tới cửa, có thể tu thành chính quả hay không còn là chuyện của Khương Vọng Sơ.
Cốt truyện từ khi Vạn Quán Khiên nhận hắn thành sư thúc tổ, cho trứng Nha Trùng đã bắt đầu thay đổi.

Lục Thận Hành lật đến nội dung trong bí cảnh.

Chính ở chỗ này Ninh Khuyết lạc vào hồ Thiên Nhật Đàm, lấy được vạc Hắc Dao, tâm trí bị mê hoặc bởi con quỷ tám đầu phong ấn bên trong.
“Đại sư huynh, chúng ta đi thế nào đây?”
Thanh âm làm Lục Thận Hành thoát ra khỏi cốt truyện.

Hắn liếc mắt sắc nhìn Khương Vọng Sơ đang khẩn trương, tầm mắt lại bay đến khuôn mặt nghiêm túc của Lưu Dương.

Bước chân hắn không dừng, “Phía tây.”
Hai chân ngắn của Khương Vọng Sơ bước đi.

Tốc độ không hề chậm, cậu nhóc nhỏ giọng nói, “Nhị sư huynh, huynh có phát phát hiện không……”
Lưu Dương mặt không đổi sắc, “Không có.”
“…Đệ còn chưa nói xong mà.” Khương Vọng Sơ cạn lời thở dài.

Cậu nhóc vốn muốn nói đại sư huynh khá tốt với tiểu sư đệ.

Vẫn luôn lên đường tìm kiếm tiểu sư đệ, bọn họ muốn nghỉ cũng không được.
Có chút hâm mộ, Khương Vọng Sơ gãi đầu, nhắm mắt bám đuôi người phía trước.
Lục Thận Hành cảm thấy cốt truyện rất tào lao, được triển khai theo góc nhìn của quả trứng, cho nên miêu tả tử địa chỉ có hai đoạn nội dung ngắn, cơ bản không có gì để dùng, hắn không biết phương hướng cụ thể của Ninh Khuyết, đi tìm rất phiền toái.
“Đại sư huynh, bên kia có trái cây!” Đôi mắt Khương Vọng Sơ phát sáng.
“Muốn chết thì đi lấy.” Giọng Lục Thận Hành lạnh băng, nghe bất cận nhân tình.

Ngón tay hắn khẽ động, một quân cờ bay đến nơi đó.

Lấy quân cờ làm tâm, mặt đất xung quanh như bị một cổ khí lực hút xuống, hóa thành một cái miệng đầy máu há to cắn nuốt hết tất thảy.

Trong nháy mắt lại khôi phục như thường, giống như chưa từng có quân cờ nào cả.
Khương Vọng Sơ nuốt khan, còn chưa hoàn hồn, “Đại sư huynh, về sau huynh nói cái gì đệ cũng nghe.”
“Có thể ăn ít thịt bớt, rèn luyện nhiều chút không?” Lục Thận Hành cười nhạo.
Khương Vọng Sơ xoa bóp vài vòng thịt trên eo, cậu nhóc ha ha cười khổ lắc đầu, làm hổng được.
“Nếu thật muốn cảm tạ ân cứu mạng của đại sư, vậy sau khi trở về ngoan ngoãn tu luyện đi.” Lục Thận Hành vừa đi vừa nói chuyện, “Ngộ tính của đệ không tồi, chỉ cần chịu để tâm vào, nhất định có thể có tiến bộ.

Đại sư huynh tin đệ.”
Khương Vọng Sơ ngơ ngác nghĩ, đại sư huynh đối tốt với mình quá đi, còn cổ vũ mình đi tu luyện nữa.
Lưu Dương đứng một bên ánh mắt hơi lập loè, lúc Khương Vọng Sơ thò qua lại tránh đi.

Hành động này quá rõ ràng, càng lộ ra cảm xúc của y, khác hoàn toàn với một người không lộ thanh sắc thường ngày.
Khương Vọng Sơ buồn bực, kỳ quái, nhị sư huynh làm sao vậy? Cậu nhóc có chọc ghẹo gì đến đâu.
Từ xa truyền đến tiếng đánh nhau, bước chân Lục Thận Hành nhanh hơn.

Hắn xắn ống tay áo, có sự vội vàng khó che giấu, vẻ mặt Lưu Dương thoáng ngưng chốc lát, rút kiếm cùng đi lên.
Khương Vọng Sơ ở phía sau vội vàng bám sát, cảm thấy ở lại càng nguy hiểm hơn.
Quả mọng màu xanh ngọc bích nằm lọt giữa khóm hoa trắng muốt, đột ngột xuất hiện trong bụi cây.

Xung quanh có mấy đệ tử các môn phái lạnh lùng trừng nhau, đao kiếm tương giao.
Khi nhìn đến ba người Lục Thận Hành, người mấy môn phái đều lộ ra vẻ mặt khinh miệt, căn bản không bỏ ở trong mắt.
“Ha, này không phải là Hành Dương Tông sao?”
"Bạch Phong Khởi, mang hai tên sư đệ của ngươi cút mau!” Có người chửi ầm lên.
Khương Vọng Sơ vốn dĩ hảo tâm muốn nhắc nhở hai câu, nghe bọn họ cười nhạo, quyết đoán ngậm miệng lại.
Nhưng mà Lục Thận Hành một câu cũng không nói, trực tiếp đi ngang qua người bọn họ.

Mạng thì chả biết lúc nào bay mất, còn muốn trái cây cái quái gì.
Những người đó bị linh quả trước mắt mê hoặc, không có nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Lục Thận Hành đã nhận thua, không dám giở trò gì.
Lúc bọn Lục Thận Hành đi được không lâu, từ trong bụi cây kia liên tục phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Tử địa không có chim chóc, thú dữ hay tiếng côn trùng kêu, phóng mắt nhìn lại tất cả đều là hoa cỏ cây cối, khóm hoa trắng kia nhiều vô số kể.

Nhìn đẹp đẽ như thiên đường, đi vào lại là đường xuống hoàng tuyền.
Cái chân bị thương của Lưu Dương chống đi một đường đã muốn cong vẹo.

Mũi kiếm hằn sâu trên mặt đất, y thở hổn hển, hiển nhiên là đi không nổi nữa, nhưng y nhất định không mở miệng.
Lục Thận Hành đứng không nhúc nhích, “Vọng Sơ, đệ lại đây đỡ nhị sư huynh đệ đi.”
Sao lại là đệ? Thân hình Khương Vọng Sơ mập mạp ăn nhiều, cả người cậu nhóc dính nhớp đều là mồ hôi.

Cậu nhóc dùng bàn tay dơ hề hề xoa mặt, lại móc móc cái mũi.
Cậu nhóc dưới ánh mắt kháng cự của Lưu Dương muốn chạm vào y, kết quả bị mạnh mẽ đẩy ra.
“Đại sư huynh, nhị sư huynh không cần đệ đỡ.” Khương Vọng Sơ lắc đầu, buồn cười như con lật đật cỡ bự.
“…" Lục Thận Hành chửi nhỏ một câu, nắm lấy cánh tay Lưu Dương đem y kéo lên lưng mình, một khắc trước khi đối phương kịp giãy dụa đã bực bội quát lớn.
Hầu kết Lưu Dương chuyển động, giọng y rất thấp, “Vì sao?”
Nhìn quét bốn phía, Lục Thận Hành nói, “Ta là sư huynh của đệ.”
Lưu Dương không mở miệng nữa, cứng đờ nằm sấp, không biết nghĩ đến cái gì.
Đi ra khỏi tử địa là một cảnh tượng khác.

Tiếng chim hót hết đợt này đến đợt khác, bươm bướm vòng quanh nhảy nhót trên mặt cỏ, dòng suối nhỏ có cá bơi qua bơi lại, hết thảy đều sống động hẳn lên.
Lục Thận Hành không màng hình tượng mà ngồi bệt trên mặt đất, mệt như chó.
Lưu Dương đi qua bên dòng suối, khi trở về mang theo một người.

Là Ninh Khuyết mà Lục Thận Hành muốn gặp nhất.
Ninh Khuyết cả người ướt sũng, trên người không bị thương, chỉ là tinh thần có chút hoảng hốt.

Cậu mở miệng câu đầu tiên chính là, “Đại sư huynh, đệ giết người rồi.”
Không hề hỏi qua, Lục Thận Hành nhíu mày, “Sao quần áo lại ướt thành như vậy?”
Bàn tay buông thõng của Ninh Khuyết nâng lên vén đầu tóc ướt đẫm, nhẹ giọng nói: “Rớt xuống nước, nhị sư huynh cứu đệ lên.”
Cậu cảm kích mà nhìn Lưu Dương, Lưu Dương cúi đầu xử lý vết thương trên đùi, vẻ mặt không chút biến hóa.
“Tiểu sư đệ, đệ không vào……” Khương Vọng Sơ dừng một chút, không biết hình dung nơi trước đó thế nào.
“Hả? Cái gì?” Ninh Khuyết mở ra tay, “Đệ hái quả mọng nhỏ này.”
Một đống trái cây màu sắc tươi ngon dưới ánh mặt trời đặc biệt đẹp mắt, trong đó có quả màu xanh ngọc y như đúc loại quả bọn họ từng gặp qua.

Ba người Lục Thận Hành không hẹn mà cùng mà lộ ra thần sắc quái dị.
Ninh Khuyết hơi hoang mang, cậu cười nói: “Làm sao vậy? Có thể ăn đó, đệ ăn vài quả rồi, ngọt lắm.”
“Huynh không đói bụng.” Khương Vọng Sơ lắc đầu nguầy nguậy.
Lưu Dương thu hồi tầm mắt, dùng hành động tỏ vẻ y không có hứng thú.
Ninh Khuyết bĩu môi, “Thật sự có thể ăn mà.” Cậu nói xong liền nhét vào miệng một quả màu tím, lơ đễnh hỏi Lục Thận Hành: “Đại sư huynh, huynh có muốn ăn không?”
Cầm một quả ở trong tay sờ sờ, Lục Thận Hành há mồm gặm một miếng, đúng là rất ngọt.
Khương Vọng Sơ thấy Lục Thận Hành cũng ăn liền qua chỗ Ninh Khuyết, phát hiện quả màu tím đã hết, dứt khoát đem mấy quả khác nhét đầy trong lòng ngực luôn, còn hào phóng mà chừa lại cho Lưu Dương hai quả.
Bốn huynh đệ nhất thời rơi vào trầm mặc.

Bí cảnh vừa mới bắt đầu, trước khi vào ai cũng đều có tính toán riêng, sau khi vào đi một bước tính một bước.

Trừ Lục Thận Hành ra, ba người còn lại đều không nghĩ sẽ tay không ra về.
Ăn trái cây xong, Lưu Dương tìm một góc nằm xuống nghỉ ngơi.

Ánh mắt cố hay ý vô tình mà ngừng trên thân ảnh ngồi trên mặt cỏ, y lấy cánh tay che đi đôi mắt, như là ở tự mình phủ nhận gì đó, không nhìn đến nữa.
Khương Vọng Sơ bỗng nhiên nhớ lại lúc mình ở trong ảo cảnh đem đồ ăn trên người giao hết cho tiểu sư đệ.

Cậu nhóc chạy nhanh tới chỗ Ninh Khuyết lấy lại, vui tươi hớn hở nói cảm ơn.
Ninh Khuyết có chút bất đắc dĩ, cậu nghiêng đầu nhìn Lục Thận Hành, “Đại sư huynh ơi, huynh còn đói không?”
“Không đói.” Lục Thận Hành nhìn chằm chằm Ninh Khuyết, ánh mắt có ý vị không rõ.
Ninh Khuyết bị nhìn mà cả người không được tự nhiên, vô ý thức né tránh tầm mắt.
Khương Vọng Sơ cảm thấy mỹ mãn tò mò hỏi, “Tiểu sư đệ, đệ từ chỗ nào qua thế?”
Ninh Khuyết duỗi tay chỉ chỉ, "Bên kia núi.”
Khương Vọng Sơ đứng dậy duỗi cổ nhìn ngọn núi xa xa.

Trong lòng cảm thấy may mắn, lúc mình tiến vào đã cùng một chỗ với đại sư huynh và nhị sư huynh là tốt lắm rồi.
Nhưng tiểu sư đệ thật đúng là lợi hại, một mình leo núi.

Đổi thành cậu nhóc khẳng định sẽ đứng bất động không đi đâu.
Một lát sau Ninh Khuyết duỗi tay đến trước mặt Lục Thận Hành, nhỏ giọng nói: “Đại sư huynh, đệ vừa mới phát hiện trên người còn một quả, cho huynh ăn.”
Ở khoảng cách gần, Lục Thận Hành nhìn chằm giữa mày Ninh Khuyết.

Có sợi hắc khí như có như không.

Hơi thở hắn thắt lại, nhanh chóng che giấu đi vẻ mặt, cho Ninh Khuyết một ánh mắt rồi rời đi.
Ninh Khuyết ngẩn ngơ, ném trái cây đi, ngoan ngoãn đi qua.
Xác định đã đi xa, Lục Thận Hành quay đầu, dùng ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn cằm thiếu niên, trầm giọng nói, “ vạc Hắc Dao có phải đang ở trong tay đệ hay không?"
Ninh Khuyết không khỏi sửng sốt, làm sao đại sư huynh biết cậu cầm vạc Hắc Dao?
Không khí đột ngột thay đổi, dòng suối xuôi qua phản chiếu ảnh ngược của một nam tử cao lớn và thiếu niên nhỏ gầy, bóng dáng phản chiếu của họ bị một đàn cá con bơi ngang quấy động.
Cốt truyện hoàn toàn phát triển rối loạn, đúng ra phải không có được mới đúng.

Trong lòng Lục Thận Hành phiền muộn, hắn vươn tay với Ninh Khuyết, ngữ khí bởi vì lo lắng mà mang theo nét ra lệnh, “Đưa huynh.”
Ninh Khuyết nhấp khóe miệng.

Tuy rằng muốn sống sót để lấy vạc dưới đáy hồ thật sự không dễ dàng, nhưng cậu cũng không phải một hai không là cái vạc này thì không được.

Nếu đại sư huynh muốn…
Không hề chớp mắt mà nhìn người trước mặt, Ninh Khuyết duỗi tay vói vào trong ngực.

Nhưng vào lúc này, trong lòng cậu có một thanh âm quát lên, không cần đưa, giết hắn.
Lục Thận Hành bước một bước tới gần, “Đưa vạc cho huynh.”
- --------
Bây giờ t mới biết từ "trưởng môn" không phải "trưởng môn" mà là "chưởng môn" ấy=).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui