Cửa Ngày Càng Nhỏ


Ngô Nguyên về ký túc xá khi tối lửa tắt đèn, mọi người đều đã ngủ.

Lưu Nhất Hàm ở giường dưới, khi cậu đi qua lại giần giật, lộ ra một cái đầu màu đen.
“Sao bây giờ cậu mới về?”
Lưu Nhất Hàm tựa không có chuyện gì xảy ra, cứ như người trước đó không biết xấu hổ ở sân thể dục không phải là cậu ta vậy.
Ngô Nguyên không để ý tới, tay chân nhẹ nhàng đi rửa mặt xong, quấn chăn bông nằm xuống.
Lưu Nhất Hàm vẫn giữ tư thế chống nửa người trên giường, một hồi lâu mới lùi về ổ chăn.
Ngày hôm sau, nên nói thì nói nên cười thì cười, cái tên Lưu Nhất Hàm chính là cao da chó, xé cũng không xuống được.
Ngô Nguyên phiền chán gọi cậu ta lên sân thượng, “Lưu Nhất Hàm, cậu rốt cuộc muốn làm trò gì?”
Đôi mắt Lưu Nhất Hàm sáng lấp lánh, “Tôi thích cậu."
“Nếu cậu vẫn còn tiếp tục quấn lấy tôi thế này nữa.” Ngô Nguyên lạnh lùng nói, “Tôi sẽ tìm thầy chủ nhiệm.”
Cậu thận trọng dè chừng, sợ có người phát hiện cậu thích nam.

Cứ như cảnh tượng bị tập thể xa lánh xua đuổi, cười nhạo, ghê tởm vừa xảy ra ngày hôm qua vậy, không muốn trải qua thử một lần nào.
Lưu Nhất Hàm khác cậu, hận không thể treo chuyện của bản thân trên miệng để mọi người đều biết.

Cậu không cách nào hiểu nổi.
“Lưu Nhất Hàm, tự giải quyết cho tốt đi." Ngô Nguyên xoay người rời đi.

Sắp thi đại học rồi, không lâu nữa cậu sẽ có thể rời khỏi thành phố này thôi, cậu không thể để phát sinh bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Lưu Nhất Hàm cắn răng, “Tôi cũng không tin không theo đuổi được cậu.”
Không quá hai ngày, trong lớp đều truyền tai nhau, Ngô Nguyên có bạn gái, thường xuyên viết thư tình cho cậu.

Mọi người đều rất hâm mộ.
Lưu Nhất Hàm một mực chắc chắn: “Không thể nào.”
“Ban đầu tôi cũng không tin, sau nhìn lại, ây dà, cái thư tình đó viết cực kỳ buồn nôn.

Nào là Nguyên thân ái, cậu là trái tim của tôi, là gan của tôi, tôi đọc mà rớt hết cả một tầng da gà.…” Bạn cùng bàn của cậu ta nói: “Lưu Nhất Hàm, cậu đang ghen tị đây à?”
Lưu Nhất Hàm không hé răng, bật dậy khỏi chỗ ngồi, động tác cậu ta quá lớn, lại bất thình lình.

Sách vở chất đống ở bàn sau đồ rầm rầm xuống đất.
“Á, Lưu Nhất Hàm, cậu làm cái gì thế!”
“Thật xin lỗi.” Lưu Nhất Hàm lung tung nói một câu liền chạy đến chỗ Ngô Nguyên, cười cứng đờ, “Bạn gái cậu học trường nào thế? Nghe nói trông xinh lắm, khi nào ra mắt cho bọn tôi đây?”
Bạn học vây quanh cũng hùa theo, “Đúng đó Ngô Nguyên, mang lại đây cho mọi người quen nhau đi.”
Ngô Nguyên đang làm đề toán học, “Lần sau đi.”
Lưu Nhất Hàm đứng tại chỗ, qua một hồi chạy ra khỏi phòng học.
Vương Huy bên cạnh xoa xoa cánh tay, “Lưu Nhất Hàm bị cái quái gì thế?” Ngượng ngùng lại xoắn xít, trông còn rất lo lắng nữa.
Tốc độ làm bài cũa Ngô Nguyên không hề giảm đi.
“Tôi nhớ ra một chuyện, Ngô Nguyên, cậu nhích ra một chút.” Vương Huy cọ ghế dựa đi ra ngoài, đi tìm bạn gái ở lớp bên cạnh.
Ngô Nguyên đặt bút trên sổ tay, đáy mắt lóe lên.
Cả ngày, Lưu Nhất Hàm mang mìn đầy người, thấy ai cũng cho nổ tung, làm bạn học tứ phía không thể hiểu được.
Buổi tối vào tiết tự học, Lục Thận Hành xuất hiện như một u linh.

Học sinh ngồi bên cửa không kịp mật báo, luống cuống tay chân nhét tiểu thuyết xuống dưới bàn.
Mấy tiếng lộn xộn trong lớp đột nhiên biến mất.
“Em đang viết gì thế?”
Đỉnh đầu truyền đến thanh âm, Ngô Nguyên buột miệng thốt ra: “Thư tình.”
Ngay sau đó Ngô Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc.
Lục Thận Hành nhướng mày, “Viết cho ai?”
Ngô Nguyên ấn giấy viết thư, Lục Thận Hành túm chặt.

Hắn càng dùng sức túm lấy, Ngô Nguyên càng dùng sức giữ lạo, giấy viết thư màu hồng phấn rách làm hai.
Vương Huy căng thẳng nuốt khan.

Huynh đệ à, cậu viết thư tình thì viết đi, làm gì phải viết trong tiết tự học buổi tối vậy? Dễ dọa ra bệnh tim quá, trốn ở ký túc xá viết đi chứ, tôi cũng làm như vậy này.
“Ra ngoài với tôi.” Lục Thận Hành cầm một nửa tờ giấy viết thư kia rời đi.
Ngô Nguyên dưới ánh mắt cảm thông của mọi người rời khỏi chỗ ngồi.
Ánh sáng trên cầu thanh ngả vàng, Lục Thận Hành nhớ tới tai trái Ngô Nguyên không nghe được, bèn vòng qua đứng bên phải cậu.
Nhìn đến đầu thư, Lục Thận Hành thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nhớ rõ theo cốt truyện Ngô Nguyên học cấp ba chưa từng có bạn gái, trong lòng hắn còn đang lo lắng, thì ra là tự mình viết cho mình.
“Nguyên thân ái…” Lục Thận Hành xem xong, nhịn mãi mới không cười ra tiếng, “Có hai lỗi chính tả.”
Ngô Nguyên cúi đầu, cực kỳ xấu hổ, có suy nghĩ nhảy quách xuống ban công cho rồi.
“Viết 500 chữ kiểm điểm.” Lục Thận Hành tịch thu giấy viết thư, cái gì cũng chưa nói.
Ngô Nguyên sửng sốt, cậu đã nghĩ tới khả năng xấu nhất.

Công khai phê bình, gọi điện thoại mời phụ huynh đến trường, không ngờ chỉ là viết một bản kiểm điểm là được.
Cậu có chút quái dị, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, không rên một tiếng.
“Còn đứng đấy làm gì? Về đi.” Lục Thận Hành nhíu mày.
Ngô Nguyên cúi đầu xoay người.
Thứ bảy buổi chiều chỉ có hai tiết, một tiết cuối cùng là tiếng Anh, Lục Thận Hành thu dọn sách vở, cùng Ngô Nguyên rời trường.
Lưu Nhất Hàm đeo cặp sách đi theo phía sau, Lục Thận Hành quay đầu lại, cậu ta nhanh chóng rũ mắt, như thể có tật giật mình
“Tôi nói chuyện với ba mẹ em.” Lục Thận Hành liếc mắt nhìn thiếu niên cao dỏng đứng trầm mặc bên người.
Đầu lưỡi Ngô Nguyên quét qua môi, vừa đi vừa sút cục đá, không biết suy nghĩ cái gì.
Cổng trường có rất nhiều Minibus, tài xế hò giọng kéo khách.
Lục Thận Hành và Ngô Nguyên vừa đi ngang qua, vài tài xế đã xúm lại hỏi đến chỗ nào.
“Hưng Điếm*” Ngô Nguyên nói.
(*) thuộc Hạ Môn, tỉnh Phúc Kiến
Một cái người đàn ông thấp người nói: “Đi thôi, vừa lúc chỉ còn trống hai ghế.”
Lục Thận Hành theo sau nhìn một cái, vốn đã nhét đầy.
Người trung niên chỗ này đẩy đẩy lại chỗ kia đẩy đẩy, trong chốc lát liền chừa ra một chỗ trống.

Khóe mắt Lục Thận Hành run rẩy.
Ngô Nguyên nhìn quen không ngại, nửa cúi mình đi vào.

Dáng người và ngoại hình cậu xuất sắc, là cái kiểu soái khí dương quan, bước vào đã thu hút vài ánh nhìn.
Chờ đến lúc Lục Thận Hành bước vào, càng có nhiều tiếng hít khí nghênh đón hơn.

Học sinh lớp 305 chỉ muốn lấy cặp sách che mặt.
Minibus bảy chỗ nhét cứng mười ba người, băng ghế hàng hai đã chật ních, hai bên còn có mấy cái mông nhấc lên, nhếch trái nhếch phải, cứ như một xiên thịt dê.
Hai trong số đó là Lục Thận Hành và Ngô Nguyên.
Vương Huy cùng bạn gái đi bộ may mắn không leo lên.
Đường cũng không bằng phẳng, rất xóc nảy, không tránh được tay chân va chạm.

Lục Thận Hành phát hiện người Ngô Nguyên căng chặt cứng đờ.
Mấy học sinh trong lớp đều ngoan ngoãn ngồi yên trong xe, không dám nói lung tung, trong lòng lại không ngừng khẩu nghiệp, hối hận đã lên chuyến xe này.
Lục Thận Hành dựa gần mông Ngô Nguyên, nhíu mày hỏi, “Đến nhà em mất bao lâu?”
Sớm biết thế hắn đã chi chút tiền gọi một cái xe rồi.
Bị hơi thở của đàn ông trưởng thành bao lấy, cả người Ngô Nguyên không được tự nhiên, “Hơn nửa giờ.”
Không khí vẩn đục, oi bức, Lục Thận Hành hơi say xe, hắn lấy ra thanh bạc hà, bóc vỏ đưa cho Ngô Nguyên một cái.
Xe đột nhiên đánh tay lái, tay đang vói qua của Lục Thận Hành không có chỗ chống, áp thẳng lên đáy quần Ngô Nguyên.

Ngô Nguyên cứ như bị bỏng, cả người dán lên cửa xe.
Phụt, có một học sinh nữ vừa vặn cảnh này đưa tay bụm miệng lại.
Mặt Ngô Nguyên đỏ bừng.
Lục Thận Hành không dễ phát hiện quay đầu đi, dán sát vào tai phải Ngô Nguyên, “Có đau không?”
Người nói là quan tâm, đến tai người nghe lại thay đổi ý vị.
Hơi thở Ngô Nguyên nặng nề, mắt nhìn thẳng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui