Tin tức về cái chec của Diệp Hoan đã lan truyền rộng rãi trong công ty.
Bị x.â.m h.ạ.i t.ì.n.h d.ụ.c, bị c.ắ.t cổ, bị giec chec.
Việc nào cũng đủ để mọi người thảo luận trong nhiều ngày.
La Đại Minh bị bắt rất nhanh.
Hắn giec liên tiếp hai người, một viên đạn là đủ để tiễn kẻ xấu xuống suối vàng.
Mà Lưu Lệ thì không bao giờ bước chân vào công ty nữa.
Tôi không quan tâm đến chuyện cô ấy sẽ sống như thế nào, dù sao tôi cũng đã báo thù được cho bản thân mình ở kiếp trước rồi.
Tôi xin nghỉ việc, cũng không muốn tiếp xúc với những đồng nghiệp cũ ở công ty nữa.
Sau đó tôi tìm được một công việc mới với mức lương tương đương, nhưng công việc không bận như lúc trước.
Không lâu sau, tôi và bố mẹ cùng chuyển đến ở trong căn hộ 4 phòng ngủ.
Không có Diệp Hoan ở bên cạnh gây rối, cuộc sống của chúng tôi trôi qua bình yên và hạnh phúc.
Tôi coi như nửa đời trước của mình chỉ là một giấc mơ.
Giấc mơ đó nói cho tôi biết, sống ở trên đời, đừng bao giờ làm mấy chuyện của người phúc ta, nếu không thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
.
Có lẽ sẽ không hại chec người, nhưng nhất định sẽ bị người khác ghét bỏ.
Suy cho cùng thì, chẳng có ai thích bị người khác lợi dụng mà không biết phản kháng..