Triệu Hạnh lắc đầu, khuyên nhủ anh ấy: "Trong nhà khó khăn, mùa đông cũng không có việc gì làm được, đừng tiêu tiền lung tung.
"
"Cho vợ bồi bổ thân thể không gọi là tiêu tiền lung tung.
" Vương Bảo Quốc giúp Triệu Hạnh dém chăn.
"Yên tâm đi, anh đều sẽ trả lại, Minh Châu đâu?"
"Minh Châu và Bảo Châu đang ở trong bếp, mẹ nói, phải nấu một nồi cơm khô, bổ sung nguyên khí.
"
Triệu Hạnh cười nói, hai cô gái nhỏ trông mong nhìn chằm chằm vào nồi.
Vương Bảo Quốc gật đầu: "Đúng là nên bổ sung, mặt khác ngày mai anh và thằng hai lại đi đến nhà cha vợ, hôm nay vẫn quá gây chú ý.
"
Nhà cha vợ của hai người đoán chừng cũng không còn nhiều lương thực.
Vốn dĩ hôm nay bọn họ nên đi, nhưng dù sao tiệm này cũng mở ở trong thôn, trong thôn phỏng chừng còn có người chưa mua, nhưng ngày mai đoán chừng sẽ không có vấn đề gì nữa.
Triệu Hạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, đợi sữa bột âm ấm, bắt đầu cho con bú.
!
Vương Đại Căn bên này mua một cân gạo cũ về nhà, một thân oán khí, dùng chân đạp cửa, đạp vang bang bang.
"Vương Chiêu Đệ, lỗ tai mày điếc rồi à, không biết đi mở cửa cho cha mày!"
Vương Chiêu Đệ đang quét rác, bất ngờ bị đẩy ra ngoài phòng nằm sấp xuống.
Cô ấy không dám kêu một tiếng, hai chân mềm nhũn chạy đến trước cửa, mở chốt cửa ra.
Vương Đại Căn vừa nhìn thấy là cô ấy, một cước đạp tới, "Ông đây đi ra bên ngoài tìm lương thực, mày ngay cả mở cửa cũng lề mà lề mề!"
Vương Chiêu Đệ sợ hãi núp ở một bên, gắt gao cắn miệng, không dám khóc.
"Có lương thực chưa?" Lưu Quế Hoa ngạc nhiên nhìn túi trong tay Vương Đại Căn: "Tôi thấy nhà hàng xóm chính là cái túi này.
"
Sắc mặt Vương Đại Căn khó coi: "Chỉ biết ăn thôi, ông đây thiếu chút nữa chết ở trên núi.
"
"Hừ, trong bụng tôi mang thai con trai, ăn nhiều một chút thì sao?" Lưu Quế Hoa đoạt lấy túi, sau khi nhìn thoáng qua thì chép miệng: "Cũng chỉ như vậy, cũng không cho nhiều một chút, ông cũng không đòi thêm?"
"Tôi đòi cái rắm, người mở tiệm có thể đắc tội nổi sao?"
Vương Đại Căn đá văng ghế ngồi xuống, nhíu mày lại nhìn thấy Vương Chiêu Đệ đang run rẩy, giận không chỗ phát tiết.
"Thất thần làm gì, không biết múc chậu nước nóng ngâm chân cho cha mày à?"
"Không được, đi nấu cháo trước, tao đói rồi.
" Lưu Quế Hoa dùng bát phân ra một chút gạo: "Nấu cỡ nhiêu thôi, chúng ta ăn xong thì mày ăn, đi đi.
"
Tay Vương Chiêu Đệ lạnh đến mức sưng vù cẩn thận bưng bát đi vào phòng bếp, im lặng ngồi trước bếp bắt đầu châm lửa, muốn mượn lửa nóng hơ quần áo ướt.
Áo bông trên người cô bé đầy vết vá, đã cũ đến cứng ngắc, quần mỏng manh căn bản không có một chút nhiệt độ, ngay cả giày trên chân cũng rách, lộ ra ngón cái cũng đông lạnh.
Cô bé lạnh quá.
"Còn chưa nấu à?" Giọng nói từ gian chính truyền tới, có chút không vui.
"Có, nấu, đang nấu.
"
Vương Chiêu Đệ khẩn trương hô, sau đó tranh thủ thả gạo vào nước bắt đầu nấu cháo, nhìn hạt gạo trắng như tuyết, khát vọng liếm liếm miệng khô nứt.
Lúc này, phòng bếp nhỏ bỗng nhiên nhô ra một cái đầu, là Vương Thiên Tứ ở sát vách nhà cô bé.
Vương Thiên Tứ cười hì hì nhìn cô bé: "Hôm nay nhà tôi ăn cơm khô, nhà cậu ăn gì?"
Vương Chiêu Đệ cúi đầu, cô bé cái gì cũng không thể ăn.
"Năm sau cậu có phải sẽ đi học lớp một cùng với Vương Bảo Châu không? Mẹ tôi nói Vương Bảo Châu thông minh, người trong nhà rất thương cậu ấy, nên cho đi học từ sớm, cậu cũng chín tuổi mới cho cậu đi học.
Đợi đến khi các cậu học xong lớp một thì tôi đã học lớp hai rồi.
"
Vương Thiên Tứ nói xong liền nhảy nhót về nhà.
Ánh mắt đờ đẫn của Vương Chiêu Đệ bỗng nhiên đỏ lên.
Cô bé nhịn xuống không dám nghĩ nhiều, đang muốn đứng dậy xem nồi, trước mắt tối sầm, ngã xuống đất, trán đập ra máu.
Trong tiệm tạp hóa, Tô Lăng nhận được âm thanh nhắc nhở lần nữa.
Đinh ——
Nữ phụ đã trùng sinh, thế giới bắt đầu vận chuyển.
Tô Lăng:???
Rốt cuộc là đã dung hợp mấy thế giới vậy?