Cửa Tiệm Trường Sinh

gười bệnh mất máu quá nhiều, sau khi truyền máu cần điều dưỡng thật tốt, tạm thời đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa.” Một câu của bác sĩ cuối cùng khiến Bắc Thanh và Từ Vân Tưởng yên lòng, lại cảm thán may mà cứu viện kịp thời.

Hai anh em Viên Chỉ Hề đến sau cũng nhẹ nhàng thở phào, hai anh em đều chỉ bị thương nhẹ ngoài da, sau khi băng bó chăm sóc một chút là có thể khỏi hẳn. Viên Chỉ Hề canh giữ trước giường bệnh của Từ Du, trong con ngươi đen tràn đầy vẻ đau lòng và bàng hoàng. Cậu thật sự không thể tưởng tượng, nếu tới trễ thêm một chút nữa sẽ có hậu quả gì.

“Trên đường tới bọn tôi đã báo cảnh sát, nhưng dựa theo thế lực và sự cẩn thận của Kỳ Tễ, chỉ sợ là đã lập tức dời đi, không thể bắt được anh ta.” Bắc Thanh thở dài, dường như muốn mò tìm thuốc lá từ trong túi, nhưng đụng đến một nửa lại bỏ xuống.

Anh rất ít khi hút thuốc, chỉ có lúc tâm tình đặc biệt buồn bực mới hút một điếu, chuyện lần này thật sự là khiến cho anh vô cùng buồn bực.

Viên Chỉ Hề nói: “Không quản được nhiều như vậy nữa, may mắn là cứu Từ Du ra được, nếu không em thật sự.”

Bắc Thanh vỗ vỗ vai cậu, an ủi: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, bác sĩ nói cô ấy cần tĩnh dưỡng, đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa.”

“Ừm.” Chỉ là, Kỳ Tễ có thể bắt Từ Du lần đầu thì cũng rất có khả năng sẽ bắt lần thứ hai. Bọn họ chỉ có giải quyết ngọn nguồn là Kỳ Tễ kia mới có thể hoàn toàn giải quyết được chuyện này.

Lần này không thể xử lý xong Kỳ Tễ, lần sau nếu muốn xử lý hắn cũng rất khó khăn.

Lúc cảnh sát tới khu biệt thự, trong biệt thự đã không có một bóng người, nhưng hiện trường để lại không ít dấu vết. Tuy rằng Kỳ Tễ bảo thuộc hạ thu dọn sạch sẽ, nhưng dù sao thời gian có hạn, nhóm vệ sĩ ai cũng bị thương, sao có thể tận tâm tận sức?

Cảnh sát còn phát hiện dưới tầng hầm rất nhiều dụng cụ chữa bệnh và vết máu, chỉ là không điều tra ra được chủ nhà, bởi vậy vụ án đành tạm phải gác lại.

Không ngờ Kỳ Tễ đã sớm đưa theo Kỳ Trạch chuyển đến một thành phố khác, anh ta gần như gấp gáp muốn truyền máu cho Kỳ Trạch ngay lập tức, chỉ tiếc lượng máu không đủ, anh ta không biết Kỳ Trạch có tỉnh lại được hay không.

“Tiểu trạch, đều tại anh vô dụng, anh không lấy được toàn bộ máu của Từ Du, lần sau lại muốn bắt cô ấy tới cũng rất khó khăn. Có điều em yên tâm, cho dù lên núi đao, xuống biển lửa anh cũng sẽ không từ bỏ, chắc chắn sẽ làm cho em sống lại.” Kỳ Tễ nhìn thiếu niên áo trắng trên giường, trong ánh mắt tràn đầy mâu thuẫn. Anh ta vừa oán hận chính mình bất lực đánh mất cơ hội, vừa cầu nguyện số máu này có thể cứu Kỳ Trạch sống lại.

Trong bệnh viện, Viên Chỉ Hề vẫn canh giữ trước giường bệnh của Từ Du, ngày đêm không rời. Viên Chỉ Yên đều chứng kiến cả, vô cùng đau lòng, chị Từ Du lúc này thật sự là chịu nhiều đau đớn, nhưng thấy anh trai đối với chị ấy như vậy, tin chắc rằng sau khi chị ấy tỉnh lại cũng sẽ rất cảm động.

Mãi đến chiều ngày hôm sau thì Từ Du mới tỉnh, nhưng tỉnh lại không bao lâu lại hôn mê, một là vì cơ thể suy yếu, hai là do quá đau đớn. Có điều cô có thể tỉnh lại, mọi người đã yên tâm hơn rất nhiều.

Bố mẹ của Từ Du và cả nhà dì hai hôm nay đã chạy sang đây, Từ Mỹ Hoa cuối cùng vẫn nói với chị gái và anh rể biết.

“Cuối cùng vẫn ra nông nỗi này… Chuyện lớn như vậy mà Du Du lại không nói với chúng ta một tiếng, con bé này, aizzz…” Từ Dung Hoa đã sắp năm mươi, nhưng nhìn qua lại chỉ chừng bốn mươi, quả thật là được bảo dưỡng không tệ. 

Dung mạo của bà không tính là vô cùng xinh đẹp, nhưng cả người tỏa ra khí chất rất dịu dàng và cao quý, so với Từ Du thì một trời một vực.

Từ Mỹ Hoa đứng bên cạnh bà, khí thế lập tức bị lấn át, giống như tiểu thư khuê các và con gái nhà thường dân vậy.

“Du Du sợ chị và anh rể lo lắng, chúng em cũng không ai nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện thế này, Kỳ Tễ kia thật sự là rất đáng giận. Người như thế sao không bắt anh ta lại? Chị thấy, nên trực tiếp bắn chết!” Vẻ mặt Từ Mỹ Hoa đầy căm phẫn, tốt xấu gì Từ Du cũng do bà trông nom từ nhỏ đến lớn, bị hành hạ ra nông nỗi này, người làm dì như bà cũng rất đau lòng.

“Cái người Kỳ Tễ này vô cùng lợi hại, nếu có thể dễ dàng bắt được thì đã không xảy ra chuyện rồi.” Từ Dung Hoa chậm rãi lắc đầu, ngồi ở bên giường sờ hai má Từ Du, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần Du Du không sao là tốt rồi. Chị và bố của nó bình thường ở bên nó quá ít, bọn chị không đủ tư cách làm cha mẹ.”

Trong phòng không ai nói câu nào nữa, cuối cùng, bố của Từ Du - Lâm Lập Minh - nắm lấy vai Từ Dung Hoa, nói: “Đừng nói những điều này nữa, chờ Du Du khỏe lại, chúng ta sẽ bớt chút thời gian ở bên nó.”

“Ừm, em đã dự định từ chức rồi, vốn em đến tuổi này cũng không cần cả ngày ở đó nữa.” Từ Dung Hoa thở dài một tiếng, có lẽ phải đến khi mất đi thì con người mới biết quý trọng.

Lần này nếu Từ Du xảy ra việc gì không hay, chỉ sợ bà sẽ hối hận cả đời.

“Lần này thật sự phải cảm ơn ba người các cháu, cũng may Du Du có những người bạn như các cháu, thật sự là của may mắn của nó.” Từ Dung Hoa nhìn anh em Viên Chỉ Hề, dịu dàng nói: “Hai cháu chính là Viên Chỉ Hề và Viên Chỉ Yên đúng không? Du Du thường xuyên gọi điện thoại cho dì nhắc tới các cháu.”

Viên Chỉ Hề có chút rụt rè, đây chính là bố mẹ của Từ Du, lúc này cậu còn có cảm giác như bị mẹ vợ tra hỏi.

“Dì Từ, chào dì, cháu chính là Viên Chỉ Hề. Có thể có người bạn như Từ Du, cũng là may mắn của chúng cháu. Cháu tin chắc rằng nếu chúng cháu có khó khăn, Từ Du cũng sẽ trợ giúp chúng cháu như vậy.”

Từ Dung Hoa cười cười, nói: “Đúng vậy, Du Du cũng là người nhiệt tình.”

Từ Du tỉnh lại lần nữa là vào sáng ngày hôm sau, lúc mở mắt phát hiện trước mắt là một khoảng sương mù, cô cho rằng thị lực bản thân có vấn đề, kết quả là do trời còn chưa sáng hoàn toàn. Cô khẽ cử động liền cảm thấy cả người không có chút sức lực, cổ tay trái cũng vô cùng đau đớn.

Ký ức trước khi hôn mê lập tức ùa vào trong đầu, ác ma Kỳ Tễ kia dùng dao giải phẫu ghim cổ tay cô vào ghế!

Chờ đã, vậy nơi này là…

Cô nhìn lướt qua cảnh vật xung quanh, nhận ra đây là phòng bệnh trong bệnh viện, xem ra cô chưa chết trong tay Kỳ Tễ mà đã được cứu rồi.

Khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy một cái đầu bù xù, là Viên Chỉ Hề, Viên Chỉ Hề đang nằm ngủ ở bên giường, chẳng lẽ cậu vẫn trông chừng ở đây? Từ Du lập tức vô cùng cảm động, cô có thể nhận ra tâm tư của Viên Chỉ Hề đối với mình, nhưng chưa bao giờ vạch trần, bởi vì cô không dám chắc chắn là Viên Chỉ Hề chỉ nhất thời hứng thú hay là thật sự muốn ở bên cô.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cho cô phải có cái nhìn khác đối với người con trai này, có lẽ, cô có thể thử tin tưởng cậu?

Cái đầu bù xù bỗng nhiên khẽ động, Viên Chỉ Hề giống như nhận ra được điều gì, đột nhiên ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người chạm nhau, Từ Du có chút xấu hổ, Viên Chỉ Hề lại vui mừng như điên.

“Chị tỉnh rồi, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi, chị…”

“Suỵt…” Từ Du dở khóc dở cười, nhỏ giọng nói, “Trời còn chưa sáng đâu, em nhỏ tiếng một chút, đừng làm ồn đến người khác.”

Viên Chỉ Hề lập tức im tiếng, trong ánh mắt lại tràn đầy ý cười: “Em đi báo với mọi người, đúng rồi, dì Từ và chú Lâm cũng đến đây rồi.”

“Bố mẹ chị?” Từ Du ngẩn ra, không dám tin, nói: “Sao bọn họ lại đến đây? Không phải chị nói mọi người đừng nói với họ sao?”

Hơn nữa, cô cũng không ngờ rằng bố mẹ sẽ tới đây, không phải bọn họ vẫn luôn không bỏ được công việc trên tay sao? Không biết vì sao, cô lại cảm thấy có chút chua xót, cũng chỉ có thời điểm thế này, bố mẹ mới đến thăm cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui