Cửa Tiệm Trường Sinh

Từ Du càng cảm thấy hành vi của tên này kỳ quái, nói cậu ta là người hiện đại, lại không giống người hiện đại lắm. Nói cậu ta là người cổ đại, cậu ta lại biết một vài thứ của thời đại này. Có điều, xem chứng minh nhân dân của cậu ta, Từ Du liền hoàn toàn bình thường trở lại.

Người này hẳn là vừa đi ra từ vùng rừng sâu núi thẳm!

Xóm Viên Gia, thôn Viên Sơn, trấn Viên Sơn, thành phố C tỉnh S (Tỉnh S, thành phố C, trấn Viên Sơn, thôn Viên Sơn, xóm Viên Gia).

A, đột nhiên cô có chút tin lời của Viên Chỉ Hề, nói không chừng cậu ta thật sự là con cháu của Viên Thiên Cương...

Từ Du quyết định tạm thời giữ người lại xem sao, lỡ như Viên Chỉ Hề thật sự có thể giúp cô điều tra rõ chuyện tiệm Trường Sinh thì sao.

“Được, tôi tìm chỗ ở cho cậu, có điều cậu phải trả tiền thuê nhà.”

Lên xe, Viên Chỉ Hề tò mò nhìn chỗ này, sờ chỗ kia, vẻ mặt thích thú với những thứ mới lạ. Từ Du nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta, càng thêm tin tưởng là cậu ta mới từ trên núi xuống.

“Chị, chị vẫn chưa nói cho em biết chị tên gì.”

“Từ Du.”

“Từ Du, thanh phong từ từ, tuế nguyệt du du, thật sự là một cái tên rất hay. Chị, hình như chị không tin em là thầy bắt yêu?” Viên Chỉ Hề sáp tới, giống như có chút không phục.

“Có biết từ sau giải phóng không còn chuyện thành tinh, yêu quái yêu ma hay không? Chị nói nè, tuổi em còn trẻ sao lại thích làm việc lừa gạt này vậy? Chắc em mới mười tám tuổi nhỉ? Sao không chăm chỉ học tập, chạy tới thành phố làm gì?” Từ Du dừng xe trong ga ra, nói: “Đi theo chị.”

Viên Chỉ Hề nhảy xuống xe, dáng vẻ tự tin tràn đầy: “Giải phóng mới mấy chục năm, cho dù cho phép thành tinh, cũng không có cái gì có thể thành tinh. Nhưng lỡ như là trước giải phóng thì sao? Chị nói xem, những người có tuổi thọ rất dài, rất dài, lại có được năng lực kỳ lạ không phải yêu quái thì là gì?”

Từ Du dắt cậu vào thang máy, trong lòng có chút dao động, tuổi thọ yêu quái thật sự là rất dài, rất dài, hơn nữa còn có năng lực kỳ lạ. Chẳng qua trên đời này, thật sự có thứ như vậy tồn tại sao? Bỗng dưng cô nghĩ tới ông chủ tiệm Trường Sinh, chàng trai kia hình như có năng lực kỳ lạ.

Chẳng lẽ... Đó là một con yêu quái?

“Cho nên, em đến thành phố này chính là để thu phục yêu quái. Chị là người tốt, bằng lòng giữ em lại, cho nên em nhất định sẽ giúp chị.” Viên Chỉ Hề nhếch miệng cười, Từ Du nhìn mà dường như thấy hoa xuân nở rộ.

Nhóc con này, đẹp quá đi mất. Thêm mấy năm nữa rồi trưởng thành thì chắc chắn là kiểu đẹp nghiêng thùng đổ thúng, hại nước hại dân.

Thầy bắt yêu? Còn không bằng gia nhập giới giải trí, chắc chắn sẽ hút hồn hàng tá người cả trai lẫn gái.

“Ừm, đây là nhà của gia đình chị, hai ngày trước vừa lúc có người không thuê nữa, chị tạm thời cho em thuê.” Từ Du dắt Viên Chỉ Hề lên tầng sáu, 601 chính là nơi ở hiện tại của cô, 602 cho thuê nguyên căn, hai phòng ngủ, một phòng khách.

“Tiền thuê mỗi tháng chị tính rẻ cho em một chút, năm ngàn là được.”

“Năm ngàn?” Viên Chỉ Hề xòe tay tính tính một lúc, mờ mịt hỏi: “Bằng bao nhiêu bạc vậy?”

“Bạc đã xưa rồi cưng, hiện tại dùng Nhân dân tệ. Có điều, nếu em có bạc cũng có thể thế chấp trước, đến lúc đó dư thì trả lại, thiếu thì thêm vào.” Hai mắt Từ Du sáng rực, thời này thật sự còn có người dùng bạc sao? Tuy rằng giá bạc không cao như trước đây, nhưng nếu là cả khối bạc nén, hẳn là cũng được.

Viên Chỉ Hề nói đầy vẻ ấm ức: “Tiền đi đường của em đều bị trộm sạch rồi, chị cho em thiếu trước có được không?”

“Đương nhiên không được, em cho rằng chị là nhà từ thiện à?” Từ Du đi vòng quanh cậu ta một vòng, cuối cùng đứng trước mặt cậu ta, xòe tay trái ra hỏi: “Em thật sự không có một chút đồ đáng giá nào à? Ví dụ như nhẫn nè, ngọc bội nè, vòng cổ nè, vòng tai nữa...”

“Chị, em là con trai.” Viên Chỉ Hề đen mặt, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó liền lấy từ trong áo ra một sợi dây màu đỏ, không ngờ cuối dây lại là một miếng ngọc bội có chất lượng không tệ. “Chị xem cái này có được không? Nhưng này cái là thứ em đeo trên người từ nhỏ, mẹ em nói chỉ có thể tặng cho vợ tương lai của em.”

Nói xong câu cuối còn đỏ mặt một cách đáng ngờ, quả nhiên là đứa nhỏ từ trên núi xuống, da mặt thật mỏng.

Từ Du cẩn thận xem xét miếng ngọc bội kia, với ánh mắt của cô, liếc một cái liền nhìn ra đó là đồ tốt, không nói mấy trăm ngàn hay mấy triệu, năm mươi, một trăm ngàn tệ tuyệt đối không thành vấn đề.

Từ Du tham tiền lập tức cười gian nói: “Em cứ thế chấp cho chị, chờ em trả xong tiền thuê nhà, chị sẽ trả lại cho em. Nào, chúng ta ký hợp đồng, viết giấy trắng mực đen, chị tuyệt đối sẽ không tham ô lừa gạt.”

Đương nhiên, nếu Viên Chỉ Hề không trả đủ tiền thuê nhà, ngọc bội chính liền thuộc về cô.

“Chị, miếng ngọc bội này thật sự rất quý, chị nhất định phải giữ gìn cẩn thận, tốt nhất là cứ mang theo người.” Viên Chỉ Hề lưu luyến đặt ngọc bội vào trong tay Từ Du, dặn dò.

“Yên tâm, chị biết mà.” Dù sao, nếu làm hỏng cô cũng phải bồi thường. Huống hồ đồ tốt như vậy, cô cũng không nỡ làm hỏng.

Viên Chỉ Hề bất đắc dĩ ký hợp đồng, chính thức trở thành khách thuê của Từ Du và người làm trong tiệm của ông chủ béo.

Nói đến cũng lạ, từ khi Viên Chỉ Hề bắt đầu làm việc, khách đến tiệm dùng cơm quả thật kéo dài không dứt! Hơn nữa gần như đều là nữ giới! Từ cô bé bảy tám tuổi đến bác gái bốn năm chục tuổi, có thể nói là một lưới bắt trọn.

Từ Du góp ý cho ông chủ béo rằng nên để Viên Chỉ Hề đứng ở cửa đón khách, tiền lương cũng tăng gấp đôi. Từ đó về sau, thu nhập mỗi ngày của ông chủ béo tăng gấp mấy lần, có người không có chỗ ngồi còn đứng ở cửa ăn, lấy di động ra chụp liên tục, mấy tiệm khác gần đó nhìn thấy mà vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

Có điều Từ Du phát hiện, dường như cô có dấu hiệu trở thành bảo mẫu của Viên Chỉ Hề mất rồi. Tên nhóc này, đồ dùng trong nhà cái gì cũng không biết dùng, điều hòa, ti vi thì không cần phải nói, ngay cả nước tắm cũng không biết mở. Di động đương nhiên là cũng không có.

Có điều, năng lực học tập của Viên Chỉ Hề rất mạnh, mấy ngày đã hiểu rõ mấy thứ này, thấy khách ăn cơm chụp ảnh cũng không e ngại, còn tạo dáng đẹp nữa.

Có người đưa ảnh chụp của cậu lên mạng liền gây ra xôn xao không nhỏ, thậm chí có cô gái không ngại ngàn dặm xa xôi mà chạy tới ngắm, khiến cho chuyện làm ăn của ông chủ béo càng thêm thịnh vượng. Mà đạo bào màu xám trắng của cậu cũng trở thành một điểm mới lạ, độc đáo.

Từ Du vốn muốn cậu đổi sang quần áo hiện đại cũng vì vậy mà gác lại.

“Du Du, mới một tháng không gặp, cậu tìm đâu ra thiếu niên ‘chất’ như vậy? Vậy mà còn giấu người trong nhà! Nếu không phải tớ nhìn thấy trên mạng, nhận ra đó là cửa hàng thuê của nhà cậu thì còn chưa biết chuyện này đâu!” Không ngờ, ngay cả Chu Nhược Trăn cũng gọi điện thoại tới hỏi, làm cho Từ Du không nói nên lời.

Từ Du liền kể tóm tắt về chuyện của Viên Chỉ Hề, Chu Nhược Trăn nghe đến say mê, cảm thấy đây quả thật là một cuộc gặp gỡ hiếm có.

“Dù cậu ta nhỏ hơn cậu mấy tuổi, nhưng thời nay tình chị em vẫn rất thịnh hành, hơn nữa cậu ta đẹp như vậy, cậu không định thử tiến tới với cậu ta sao?”

“Cậu cũng nói cậu ta rất đẹp còn gì, cậu không biết tớ đứng cùng với cậu ta sẽ tự ti sao? Huống hồ, tớ không thích nhóc con.” Từ Du tưởng tượng tới việc mình thử tiến tới với Viên Chỉ Hề liền nhịn không được mà rùng mình một cái. Nghĩ gì vậy, cô không muốn làm bảo mẫu cho cậu ta cả đời!

“Cậu không cần nói như vậy chứ, chỉ kém mấy tuổi thôi mà, hơn nữa cậu ta tốt xấu gì cũng là thầy bắt yêu đó, lớn thêm một chút nữa, nói không chừng lại bỗng nhiên trở nên nổi tiếng.”

“Thầy bắt yêu gì chứ? Cậu thật sự tin trên đời có yêu quái sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui