Xe chạy thẳng ra ngoại ô, càng lúc càng hẻo lánh.
Mãi đến khi thấy một ngọn núi nhỏ, mới tiến vào khu biệt thự.
Xe dừng ở cửa lớn biệt thự, Kỷ Niệm xuống xe, bấm điện thoại video.
Vừa vào nhà, người giúp việc dẫn Kỷ Niệm đi thay giày ra, sau đó đi lên lầu hai vào phòng sách của Kỷ Bác.
Biệt thự này trang trí giống như căn bên Luân Đôn, đều là gỗ Hồng và đồ cổ.
Nhớ tới thẩm mỹ của Kỷ Uân, chắc là duy truyền từ Kỷ Bác.
Kỷ Niệm gõ cửa phòng sách, bên trong truyền đến âm thanh của Kỷ Bác, "Bé con cháu tới rồi, mau vào đây."
Kỷ Niệm đẩy cửa đi vào, cười lên ngọt ngào kêu một tiếng: "Ông nội.".
Truyện Mỹ Thực
Kỷ Bác tháo kính lão ra, để sách trong tay xuống, nhìn Kỷ Niệm, nhíu lông mày giả bộ như đang giận, nói: "Ông không kêu cháu về, chắc bây giờ cháu cũng không thèm quay về."
Kỷ Niệm đi đến sau lưng Kỷ Bác, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa bả vai Kỷ Bác, khom người xuống, ghé vào tai Kỷ Bác, dịu dàng nói: "Là Niệm Niệm sai.
Sau này cháu sẽ thường xuyên trở về."
Chỉ một câu nói liền làm Kỷ Bác bật cười.
Kỷ Bác rất thích cháu gái, ba đời chỉ có một đứa cháu gái, nên ông yêu thương nàng như bảo bối.
Nghĩ tới đưa Kỷ Niệm sang thành phố khác, cũng có chút không nỡ.
Duỗi tay đặt lên tay Kỷ Niệm, thở dài: "Thật không nỡ thả đứa nhỏ này ra ngoài."
"Hử?" Kỷ Niệm dừng một chút, nhớ lại lời Vân Viễn nói buổi sáng, hỏi một câu: "Ông nội muốn cháu đi thành phố T sao?"
"Bé con biết rồi à?" Kỷ Bác quay đầu nhìn Kỷ Niệm, cũng không có gì bất ngờ, dù sao chuyện Kỷ Niệm sang thành phố T ai cũng biết rồi.
Kỷ Niệm gật đầu, trong lòng lại bực bội, chuyện này người ngoài đều đoán được, vậy mà cô không hề hay biết gì, quả thật là không có lương tâm rồi?
Kỷ Bác vỗ tay Kỷ Niệm, nắm lấy: "Thật ra ông cũng không muốn để bé con mệt như vậy..." Kỷ Bác dừng lại, nặng nề thở dài.
Khi Kỷ Niệm còn nhỏ, bị ba hờ hững, nên Kỷ Bác liền mang theo đứa cháu này.
Ông dồn mọi tâm huyết lên người đứa cháu gái, cho dù Kỷ Niệm bỏ nhà ra nước ngoài, thì tin tức của Kỷ Niệm ông vẫn biết rõ.
Đầu tư nhiều, nên kỳ vọng tất nhiên lớn.
Tương lai mấy chục năm sau của Kỷ thị, Kỷ Bác vẫn hướng về cháu gái nhiều hơn là ba đứa cháu trai.
Kỷ Niệm nghe Kỷ Bác nói, nụ cười cũng như vậy, không thay đổi, cũng không nói chuyện.
Từ khi cô quyết tâm rời bỏ Luân Đôn để trở về, thì đã biết cuộc sống sau này thế nào.
Cô có thể thấy trước cuộc sống 10 năm sau của mình, thậm chí là 20 năm, 30 năm sau.
Phòng sách rộng lớn yên tĩnh lúc lâu, Kỷ Bác mới mở miệng: "Ông sẽ đưa tài liệu bên đó cho cháu, làm xong chuyện bên này thì sắp xếp qua đó đi."
Kỷ Niệm lại gật đầu, phạm vi to lớn.
Việc chính nói xong, Kỷ Bác nhớ tới chuyện đại sự cả đời của cháu gái: "Bé con, hôm nay Hàn Hữu thế nào?"
Kỷ Niệm nghe xong tên này, lập tức ngửa ra đầu khoa trương thở dài: "Ông nội, sau này đừng đem mấy người lộn xộn này giới thiệu cho cháu nữa."
Kỷ Bác nghe xong, tay gõ gõ vào tay vịn ghế gỗ Hồng, giọng nói có chút không vui: "Vẫn là không được à? Bé con, những tờ báo lá cãi viết bậy bạ, ông đây sắp nhìn không nổi rồi."
Kỷ Niệm cũng không để ý, cười nhẹ: "Bọn họ thích viết thì cứ để bọn họ viết đi, lúc nào tạp chí cũng muốn có lượng tiêu thụ bài, mới có tiền phát lương cho nhân viên."
Kỷ Bác cau mày, ông không thích người ngoài bàn tán chuyện riêng tư của cháu gái mình.
Đặc biệt là thỉnh thoảng lại có vài bức ảnh của Kỷ Niệm xuất hiện trên báo, còn viết bậy bạ.
Hơn nữa cổ đông cũng thường đề cập đến hình tượng của Kỷ Niệm, nếu không giải quyết cái mớ lộn xộn này, thì chuyện đưa Kỷ Niệm lên nắm quyền Kỷ thị là chuyện không thể nào.
Ông nghĩ thế, có chút phiền lòng.
Đứa cháu gái này cái gì cũng tốt, chỉ là chuyện tình cảm thì không ổn.
Báo chí lại nói bừa, với lại không có lửa làm sao có khói.
Chuyện tình cảm của cháu gái ông cũng không tiện mở miệng, chỉ nói một câu: "Cuối năm là sinh nhật bé con, sống vui vẻ khỏe mạnh nhé."
Kỷ Niệm mỉm cười, xem ra lại có một buổi đại tiệc kết thân nữa rồi.
Sau khi cười xong, cô mềm mại trả lời: "Dạ biết."
Cùng với Kỷ Bác nói chuyện một lát rồi mới rời khỏi, Kỷ Niệm trở về nhà mình, thì đã 11 giờ đêm.
Căn nhà này khi về nước cô liền mua, trong một khu hoa viên nhở ở trung tâm thành phố, giao thông tiện lợi, trị an cũng tốt, 23 tầng.
Ban đêm đứng trước cửa sổ, có thể nhìn thấy ngàn ánh đèn của thành phố sầm uất.
80m vương, trang trí đơn giản sáng sủa, với đồ dùng toàn một màu trắng.
Kỷ Niệm rất yêu thích căn phòng này, không biết tại sao nó có cảm giác an toàn.
Kéo cơ thể mệt mỏi vào phòng ngủ, Kỷ Niệm mở máy tính, từ trong ngăn kéo lấy ra cái điện thoại cô dùng khi còn ở Luân Đôn.
Sau đó mở hòm thư, MSN, muốn xem thử có tin tức của người đó hay không.
Kỳ thực, lòng cô đã chết rồi.
Chỉ có điều, những việc này cứ như một thông lệ, làm riết rồi thành thói quen.
Kỷ Niệm không biết cô vẫn còn nhớ nhung, yêu say đắm cái người đã biến mất kia.
Hay là không cam lòng đối với kẻ phản bội.
Nhìn xung quanh mọi thứ đều như mọi ngày, Kỷ Niệm mới gỡ kẹp, lấy tấm bưu thiếp Maldives xuống.
Mặt sau, có bốn chữ "mình rất hạnh phúc" có chút vàng ố.
Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mấy chữ kia, trên môi hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ.
Thành phố T sao.
- -----------
"Ngô Tranh, nhanh lên! Cậu nhìn cái gì vậy?"
Ngô Tranh đứng trước sạp báo, đặt ghita bên chân, quay đầu cười cười: "Báo kinh doanh.
Chờ chút!"
"Không hiểu nổi cậu, chả biết gì về kinh tế, mà kỳ nào của giới kinh doanh cậu đều mua.
Đừng nói cậu có bệnh nghiện thu thập nhé?" Anh chàng cao lớn Dương Quang, đứng cách Ngô Tranh 10m, cõng một hộp đàn, nét mặt bất mãn: "Nhanh lên, nhanh lên! Muộn rồi kìa."
Ngô Tranh cầm tờ báo kinh doanh, bỏ vào hộp đàn, trả tiền cho ông chủ.
Rồi lại lấy thêm hai chai trà xanh, ném cho Dương Quanh một chai: "Ngày nào cũng như đòi mạng ấy."
Dương Quang cầm lấy, trong tay lập tức lạnh như băng, nhíu chặt lông mày lại: "Lập tức sẽ lên sân khấu, cậu còn uống nước mát sao?"
"Không sao đâu." Ngô Tranh mở nắp bình ra, ngửa đầu uống ừng ực ừng ực vào miệng, rồi đưa cho Dương Quang cái bình không, nháy mắt, cười nói: "Màu xanh rất tốt cho tâm trạng."
Dương Quang nhìn cô gái nhỏ lúc nào cũng lười biếng lúc này có vài phần xinh đẹp, anh chịu không nổi chớp mắt, mặt tự nhiên ửng hồng.
Mau dời tầm mắt ra chỗ khác, đi tới gần Ngô Tranh, hất cằm, nhấc đàn ghita của nàng lên: "Đại biểu cho fan mê giọng hát của cậu, mình khinh thường cậu."
"Nói bao nhiêu lần rồi, đừng có nói là fan của mình.
Mình chỉ là ca sĩ phòng trà, làm gì có fan." Ngô Tranh chậm rãi bước từng bước nhỏ, nhấp vài ngụm trà xanh.
Dương Quang không nhanh không chậm chạy đến phía sau Ngô Tranh, đẩy lưng nàng một cái rùi bỏ chạy: "Ai bảo công ty đĩa nhạc tìm cậu ký hợp đồng, cậu từ chối làm gì.
Các anh em đang muốn nổi tiếng đây."
"Này này!" Ngô Tranh bị đẩy ép chạy đi, vội vàng đóng nắp trà xanh lại, "Dừng lại!"
"Hừ!" Dương Quang ngừng chân, đi cạnh Ngô Tranh, nhìn nàng thở hổn hển: "Cậu nên tập luyện thêm đi."
Ngô Tranh không có ý kiến, miệng thở hổn hển.
Chờ khi hô hấp bình thường mới nói: "Chờ Water nhà cậu sinh một đứa, sáng nào cũng dẫn đi tản bộ coi như rèn luyện đi."
"Ai thèm cho cậu.
Nó có là giống chó lông vàng đó." Dương Quang lại nói: "Bán được mấy ngàn đó."
"Đồ mê tiền." Ngô Tranh cầm chai trà xanh gõ lên đầu Dương Quanh, nụ cười lười nhác vẫn không mất.
Dương Quang vẫn ngẩng cao đầu: "Mê tiền cũng là chuyện tốt.
Người ngu ngốc trong đầu chẳng có gì chắc chỉ có cậu, không có kẻ thứ hai."
Cười nói quẹo vào quán bar của thành phố T, đi từ cửa sau nên rất khó thấy quầy bar, đi vào căn phòng nhỏ trong hậu trường.
Keyboad Tô Cảnh Nhiên, bass Điền Phú Hòa, và tay trống Ngụy Diên đã có mặt.
Thấy hai người đến, Ngụy Diên liền chào hỏi: "Dương Quang, lại là hai người đến trễ nhất.
Hai cái miệng nhỏ thế, mà cũng nhiều chuyện gớm."
Dương Quang đánh vào đầu Ngụy Diên: "Suốt ngày giỡn chơi."
"Nil còn không gấp, cậu là đàn ông gấp cái gì." Điền Phú Hòa châm dầu vào lửa, dựa vào tường chỉnh âm cây bass, nhìn Dương Quang.
Ngô Tranh nhìn bốn người sớm chiều chung đụng, cười cợt.
Mùa xuân của một năm trước, Ngô Tranh đang ngồi ở tàu điện ngầm hát, Dương Quang đứng bên cạnh nghe cả ngày, cho đến khi trời tối, thấy Ngô Tranh thu dọn đồ đạc, đi tới nói một câu: "Chúng tôi đang thiếu một cô gái hát chính, cô có thể gia nhập không."
Vì vậy nàng dừng chân ở thành phố này, trở thành nhóm nhạc gồm ba nam và một nữ, tên của nhóm nhạc không bình thường, gọi là Noting.
Tên nhóm cũng có nguyên nhân.
Nói tới khi mới quen Ngô Tranh, bốn người thường thấy nàng cầm một ly cafe lạnh đờ người cả ngày, cứ như bị động kinh.
Nên nói trong đầu Ngô Tranh không có gì hết, cái đầu thích chơi bời của Dương Quang vẫn được hơn.
Nếu hai hát chính đều như thế, thì cứ gọi là Noting.
Mọi người đều đồng ý, nên có cái tên này.
Cuộc sống bây giờ rất có quy tắc, ban ngày thì mọi người dạy đàn ghita, hoặc tập luyện diễn xuất, ban đêm thì tới các quán bar ca hát.
Cuộc sống lại trôi qua không chút sóng gió, vẫn an nhàn.
Không dám trở về thành phố chỉ dám ở thành thị nhỏ, cũng không dám nói cho Hiểu Lạc biết là mình đã trở về, Ngô Tranh âm thầm sinh hoạt ở một góc thành phố nhỏ.
Rồi nhẹ nhàng thích nghi với cái thành phố tiện lợi lại không quá đỗi ầm ĩ này, thế là giống như Dương Quang mượn trước tiền lương, đi thuê một căn phòng nhỏ khoảng 46m vuông.
Phiên bạt từ lúc 18 tuổi đến giờ, xem như đã có chỗ nghĩ chân.
Ngô Tranh ngồi cạnh Tô Cảnh Nhiên, mở hộp đàn ghita, cầm cây ghita điện mới đổi ra.
Màu trắng đen, là Dương Quang chọn giúp, âm sắc rất tốt, Ngô Tranh rất thích.
Cảm giác thắt lưng buộc bụng vài tháng tiền lương, mà mua được một cây đàn như vậy cũng không tệ lắm.
Tô Cảnh Nhiên chọn tông nhạc, rồi nàng theo đó gảy đàn.
Tô Cảnh Nhiên nhìn ngón tay Ngô Tranh bay lượn, than thở: "Nil, cậu chơi hơi nhanh rồi."
Ngô Tranh quay đầu nhìn Tô Cảnh Nhiên, cười.
Tập thêm hai lần nữa, bên ngoài đã bắt đầu ồn ào.
Điền Phú phả khói: "Lên nào!"
Năm người trong căn phòng nhỏ, cầm nhạc cụ đi ra cửa.
Đủ loại ánh đèn liên tục lấp lóe vờn quanh trong quán rượu, bàn ghế chật ních, tiếng hoan hô vang dội, họ đều là người tìm náo nhiệt.
Noting cũng có chút danh tiếng, đương nhiên sẽ không để họ thất vọng.
Dương Quang nhảy lên sân khấu, solo một đoạn để hâm nóng bầu không khí.
Bắt đầu chơi nào!
Ngô Tranh đứng phía trước sân khấu nho nhỏ, cầm đàn ghita, quay về giá micro, suy nghĩ vẫn đang dạo chơi đâu đó.
Cuộc sống như vậy, cũng rất tốt.
Chỉ cần làm những gì mình thích, không cần nghĩ nhiều.
Hai tiếng biểu diễn kết thúc, năm người ngáp một cái, vừa mới đi tới cửa quán rượu, thì có một người đàn ông trung niên mang giày tây đuổi tới: "Noting, chờ đã."
Dừng lại, nhìn sang.
Người đàn ông đưa cho 5 người một tấm danh thiếp: "Tôi là môi giới của công ty địa nhạc Hoa Thái, các cậu có hứng thú không............"
"Không hứng thú." Dương Quang cắt đứt người đàn ông kia, cười lớn: "Nil của chúng tôi đã từ chối mấy người rồi."
Tình cảnh có chút lúng túng, Ngụy Duyên và Điền Phú nhìn Ngô Tranh chằm chằm.
Tô Cảnh Nhiên cầm túi đứng một bên, ánh mắt nhìn chỗ khác.
Ngô Tranh cúi đầu, nhìn chằm chằm danh thiếp trên tay, trên môi cười nhạt, một lát nói một câu: "Thật xin lỗi."
Người kia cũng không từ bỏ, cười lên, nói một câu: "Danh thiếp mọi người cứ giữ lại đi.
Nếu có hứng thú thì liên hệ với tôi."
Trên đường chỉ còn lại năm người bọn họ, Điền Phú vò tấm danh thiếp thành một cục, rồi ném vào thùng rác ven đường.
Đi tới, đứng trước mặt Ngô Tranh, cau mày: "Nil, tụi này không hiểu nổi cậu.
Người làm âm nhạc, không phải đều muốn âm nhạc của mình được tất cả mọi người nghe sao? Cậu không muốn nổi tiếng sao, cứ chôn chân mãi trong cái quán bar.
Vì có sự gia nhập của cậu nên Noting mới được nhiều người biết đến, mình không tiện mở miệng.
Nhưng ít nhất cậu phải cho tụi này cái lý do chứ?"
"Điền Phú." Ngụy Duyên nỗ lực muốn im lặng, vì Điền Phú đành mở miệng
"Nhóm chúng ta đã thành lập được một năm rồi, mỗi ngày đều cùng nhau, nhưng ngoại trừ số điện thoại và tên, thì tụi này chẳng biết gì về cậu cả.
Lỡ ngày nào đó cậu biến mất, làm sao tụi này tìm được." Điền Phú xem ra có chút tức giận, lông mày nhíu chặt, giọng nói cũng to hơn.
Nghi vấn và oán giận trong lòng giữ đã lâu, giờ bộc phát.
Ngô Tranh nghe được câu "ngày nào đó cậu biến mất" của Điền Phú, trong lòng bỗng nhiên đau đớn, nét mặt trầm xuống.
Dương Quang nhìn ra, đi tới đẩy Điền Phú một cái: "Được rồi, đều là bạn cả, đừng nói nhau như vậy."
Ngô Tranh quay đầu, thấy bốn người đều nhìn mình chằm chằm, than nhẹ: "Xin lỗi, mình........" Chỉ nói được "mình" rồi ngừng lại, phía sau cũng không biết nói gì.
Nàng muốn giải thích lý do không muốn nổi tiếng, nhưng khi nghĩ đến cái "lý do" kia, nàng liền cảm thấy hoảng sợ.
"Được rồi, đều là người thích âm nhạc, mấy cái danh tiếng kia thì có ích lợi gì.
Giới showbis không phải cái gì cũng tốt, bây giờ sống đơn giản cũng rất tốt mà." Tô Cảnh Nhiên đi tới, phá vỡ lúng túng, vỗ vỗ lưng Ngô Tranh, nhẹ nhàng nói: "Nil, không muốn nói thì đừng nói."
Thế là, một buổi tối tốt đẹp lại chẳng ai được vui.
Ngô Tranh cõng đàn ghita trở về nhà, mở đèn, căn nhà nhỏ được chiếu sáng bởi ánh đèn màu da cam ấm áp.
Căn nhà 46m vuông trang trí cực kỳ đơn giản, vật dụng cũng ít đến mức đáng thương.
Một cái giường, một cái bàn, một tủ quần áo, ghế sopha một người, trong góc tường là kệ vẽ, chỉ thế thôi.
Phòng khách thông với phòng ngủ, nên nhìn khá trống trãi.
Quần áo cũng không thay, ngồi trước bàn, lấy tờ báo kinh doanh vừa mua lúc sáng, xem từng trang.
Rốt cuộc ở vài trang cuối cùng thấy một bảng tin: "Tập đoàn công ty cổ phần Kỷ thị, tiến quân sang thành phố T."
Ngô Tranh ngẩn người, cẩn thận đọc tới lui vài dòng tin tức.
Thành phố T? Thành phố này sao? Kỷ thị muốn tới đây sao? Vậy chị ấy? Có thể cũng tới đây?
Nàng theo bản năng quay đầu nhìn, từ cửa sổ tràn lan đến cửa phòng, cả một tấm tường, lít nha lít nhít hơn 100 tấm hình.
Tất cả đều chụp một người con gái rất đẹp.
Cười, giận, chăm chú, ngẩn người, toàn thân, chân dung...........
Nàng run rẩy đọc lên cái tên mà trong lòng luôn nhung nhớ.
Kỷ Niệm, Kỷ Niệm, Kỷ Niệm...
Bây giờ chị, có khỏe hay không?
.