Mới hơn 5h sáng, báo thức của điện thoại liền vang.
Kỷ Niệm nhắm mắt mò tắt, rồi chui vào lòng Ngô Tranh.
"Sao chị thức dậy sớm vậy..." Ngô Tranh mắt nhắm mắt mở bật đèn ở đầu giường, trời chỉ vừa mới sáng thôi mà.
Kỷ Niệm xoay người, giương thân thể, ngáp, rồi nhắm mắt lại: "Chị phải về công ty họp ngay."
Đột nhiên Ngô Tranh tỉnh táo lại, nhìn Kỷ Niệm đang nằm trong lòng mình: "Hôm qua chị cũng họp rồi mà?"
"Đúng vậy." Kỷ Niệm ôm lấy eo Ngô Tranh, nỉ non: "Đừng cử động, để chị ngủ thêm một phút nữa thôi, chỉ một phút thôi..."
Trong lòng Ngô Tranh liền dâng lên một sự chua xót và cảm động, nàng ôm chặt cơ thể trong lòng kia rồi lại đi vào giấc mộng.
Chỉ vì ở cùng nàng một đêm, mà Kỷ Niệm phải đi bay qua bay lại hai thành phố cách xa ngàn dặm.
Kỷ Niệm không muốn rời xa làm nàng đau lòng, ở trước mặt nàng, Kỷ Niệm không còn là nữ cường nhân trên thương trường cứng cỏi lạnh lùng, mà chỉ là một cô gái khát khao được yêu.
Nghĩ như vậy, Ngô Tranh cảm thấy trách nhiệm lại nặng hơn.
Thế giới của Kỷ Niệm, nàng cũng không dễ dàng đi vào như vậy.
Chỉ là, cho dù thế nào, nàng sẽ không bao giờ buông tay Kỷ Niệm nữa, phải cố gắng trở nên kiên cường hơn.
Vuốt ve những sợi tóc đẹp trên trán Kỷ Niệm, Ngô Tranh mỉm cười, trong lòng đã có một quyết định dứt khoát.
Chưa tới hai phút đồng hồ, điện thoại trong tay Kỷ Niệm lại run lên, Kỷ Niệm nhấn nút tắt, nhíu mày lại, ở trên giường cọ xát, rốt cục không tình nguyện ngồi dậy, nhẹ nhàng thở dài, cô thật không muốn đi tham gia cái buổi họp nhàm chán kia.
Kỷ Niệm cười lên lấy tay sờ vào gương mặt Ngô Tranh, ngáp rồi nhìn Ngô Tranh, trong ánh mắt toàn là lưu luyến.
Trong lòng Ngô Tranh đau, nhìn Kỷ Niệm dịu dàng như nước vậy, cũng không biết nói gì, chỉ nắm chặt tay của cô lại.
Kỷ Niệm cười, cũng nắm tay Ngô Tranh lại, sau đó xuống giường, cười quyến rũ với Ngô Tranh: "Tối hôm qua em cũng mệt rồi, đừng thức dậy, ngủ tiếp đi."
"Hử?" Ngô Tranh liền chớp mắt, chui vào chăn co lại, chỉ chừa hai con mắt ở ngoài, nhỏ giọng nói: "Làm gì có, chị mới là người mệt mỏi đó..."
Kỷ Niệm ngẩn người, biết được Ngô Tranh ám chỉ cái gì, liền xoay người.
Trong chớp mắt nhào lên giường, ngồi lên bụng Ngô Tranh, đè chặt tay em ấy xuống giường.
Vừa thức dậy nên vẫn còn khá lười nhát, tiến đến trước mặt Ngô Tranh, cười gian: "Cô nhóc, mấy năm không gặp, em biết cãi lại rồi hử?"
Ngô Tranh dùng ánh mắt vô tội nhìn chằm chằm Kỷ Niệm, Kỷ Niệm đang muốn tiến hành trừng phạt, chợt cô nhóc phía dưới ngẩng đầu lên, chuẩn xác hôn lên môi cô.
Rồi lại nằm ngửa ra giường nhìn cô, ánh mắt vẫn vô tội.
Kỷ Niệm thất thần, trên môi chợt có nhiệt độ, làm gò má cô bất giác đỏ lên.
Cô nhìn Ngô Tranh, buông em ấy ra, đứng dậy, làm bộ thản nhiên đi vào wc rửa mặt.
Cầm bàn chải hôm qua Ngô Tranh mua cho cô, đánh răng.
Kỷ Niệm nhìn bản thân trong gương, lúc này mới hiện lên nụ cười.
Cô nhóc của cô bây giờ, ừm, tuyệt không thể tả.
Súc miệng, thay đồ, Kỷ Niệm nhìn vào gương trang điểm một chút.
Tốt xấu gì cũng là người nhà Kỷ gia, bất luận thế nào, mặt mũi không thể sơ sài.
Đang kề sát gương để vẽ mascara, Kỷ Niệm vô tình nhìn thấy ngay xương quai xanh của mình có vài vết hôn đỏ tím, cười, chỉnh lại quần áo, che lại tội chứng của cảm xúc mãnh liệt đêm qua.
Wc đối diện nhà bếp, Kỷ Niệm từ wc đi ra, đã thấy Ngô Tranh đang đổ sửa đậu nành trong máy làm sữa đậu nành vào ly, bên cạnh bếp là bánh bí đỏ chiên vàng óng.
Nhìn thấy Kỷ Niệm, Ngô Tranh mỉm cười, "Thời gian không đủ em chỉ làm đại một chút đồ ăn.
Chị tới đây ăn đi."
Trong lòng Kỷ Niệm có một cảm giác rất dễ chịu, đây là cảm giác ở nhà ư?
Cô đi qua, cũng không lấy cái chén Ngô Tranh đưa cô, chỉ đứng đó ôm Ngô Tranh, không nói câu nào.
Rốt cuộc lúc đi ra cửa, Kỷ Niệm nhìn thấy Ngô Tranh cũng ăn mặc chỉnh tề, liền ngẩn người.
Ngô Tranh nắm ngón út của Kỷ Niệm, xấu hổ cười: "Em đưa chị đi."
Trong lòng Kỷ Niệm khó khăn, ánh mắt Kỷ Uân loé trong đầu cô.
Cô cười bất đắc dĩ, đến gần Ngô Tranh, vuốt ve gò má của em ấy, nói: "Chị đi một mình được rồi, em ngủ tiếp đi.
Tối về, chị đến quán bar tìm em."
Ngô Tranh ngây người hai giây, liền nghe lời gật đầu: "Vậy trên đường chị nhớ cẩn thận nha.
Buổi trưa nhớ ăn cơm đó."
Kỷ Niệm gật đầu, Ngô Tranh đưa đến cửa thang máy.
Kỷ Niệm đứng trong thang máy, mỉm cười nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, nụ cười của Ngô Tranh còn đang rực rỡ.
Bây giờ, tốt nhất đừng để người trong nhà biết cô đã tìm được Ngô Tranh.
Bây giờ hai người đang ở chung với nhau.
Nếu để người trong nhà biết được việc này, không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Nụ cười của Ngô Tranh, cô nhất định phải bảo vệ thật tốt.
Ngô Tranh trở vào nhà, đứng trước cửa sổ nhìn Kỷ Niệm dịu dàng của nàng thay đổi, đồ công sở, bước chân mạnh mẽ.
Đang ở lầu 11, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được khí thế bức người của Kỷ Niệm, đúng là nữ cường nhân.
Ngô Tranh vịn tay trên cửa thủy tinh, cô không cho nàng đưa đi, là sợ bị người nhà phát hiện sao.
Sợ nàng không chịu được áp lực, rồi bỏ trốn sao.
Nàng nhìn bóng người xinh đẹp mãnh mẽ dưới lầu, trong lòng lại đau.
Kỷ Niệm, cho dù bây giờ có ai đến ngăn cản, em mãi mãi cũng sẽ không rời khỏi chị.
Nhìn thấy bóng lưng Kỷ Niệm đã biến mất ở xa, chỉ mới hơn sáu giờ, Ngô Tranh ngáp một cái thay quần áo, rồi leo lên giường nằm, ôm cái gối toàn là mùi hương của Kỷ Niệm, trên môi thì cười thỏa mãn.
Kỷ Niệm vừa xuống máy bay, ngồi trên xe thương nghiệp Kỷ thị, lấy laptop đặt trên gối, mở ra.
Thư điện tử dưới góc phải hiện ra thông báo, có tin nhắn.
Kỷ Niệm dựa vào thành ghế, che miệng ngáp, tối hôm qua nằm dài trên giường tới hai giờ đêm, vận động một hồi cũng qua ba giờ, thực ra cô chỉ ngủ được hơn một tiếng mấy, có cảm giác tinh thần không chịu nổi.
Cô hờ hững mở thư, trống rỗng không có gì, chỉ có một tấm hình, Kỷ Niệm tải xuống.
Hình tải xong hiện ra, là một tập tin.
Kỷ Niệm ngẩn người, bừng tỉnh, trong nháy mắt đại não tỉnh táo cực kỳ.
Cả người chăm chú, ngồi thẳng, theo bản năng nhìn về phía tài xế và Lâm Ức.
Trong ảnh là cô và Ngô Tranh đang hôn nhau, rất rõ ràng.
Rõ ràng đến nổi, có thể thấy nước mắt của Ngô Tranh như đang rơi từng giọt từng giọt trên mặt cô.
Trong hình, hai người đang đứng dưới ánh đèn đường, vong tình say sưa.
Kỷ Niệm liền nhớ đến mấy ngày trước, này say khướt trong quán bar Uống Cafe, hôn Ngô Tranh trên đường.
Lúc đó trong con hẻm nhỏ rất yên tĩnh không có ai, vậy mà còn lưu lại được hình ảnh này.
Kỷ Niệm thở dài một hơi, để cho bản thân bình tĩnh lại.
Nhìn kỹ lại hòm thư, địa chỉ người gửi chỉ là một loạt chữ cái tổng hợp, không có manh mối.
Trong thơ, ngoại trừ bức ảnh, không có gì khác.
Trong lòng có một dự cảm xấu.
Không hề có bất kỳ tin tức gì về bức ảnh này, hẳn là mấy tay kí giả cũng chưa biết, cũng không có từ ngữ đe doạ.
Kỷ Niệm không nghĩ ra mục đích của người gửi thư.
Nghĩ kỹ, Kỷ Niệm vẫn quyết định án binh bất động.
Chờ một chút, để coi người xa lạ này còn làm cái gì nữa.
Cô tắt bỏ hòm thư, nhìn tấm ảnh vài lần.
Cứ như bị trúng ma thuật, không nhẫn tâm xoá bỏ bức ảnh, đặt vào một thư mục, đặt mật mã.
Trong hình Ngô Tranh rất đau đớn lại say mê, vẻ mặt như có tội lỗi không thể cứu rỗi, kiên quyết và phóng túng.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Ngô Tranh rung động lòng người đến như vậy.
Trong đại hội cổ đông, vẫn như thường lệ có cổ đông và người nhà Kỷ thị, người đến ta đi.
Chỉ là lần này, phải đến tham gia tiệc với Kỷ gia.
Một đoàn xe BMW quy mô, mang theo cả đại gia đình Kỷ gia đến nhà hàng sang trọng nhất thành phố.
Kỷ Thuần theo thường lệ đi trước mở đường, dẫn người Kỷ gia vào phòng ăn trên tầng cao nhất, trong nhà hàng sang trọng nhất.
Bởi vì đây là tiệc gia đình, nên người chưa bao giờ xuất hiện ở công ty, Kỷ Thiệu Hoa cũng đến.
Kỷ Hiền còn đem theo đứa con, đã lên cấp hai.
Kỷ Niệm đi cuối cùng, hững hờ.
Nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn bóng lưng của ba, Kỷ Thiệu Hoa.
Không biết có phải ảo giác hay không, Kỷ Niệm thấy bóng lưng này dường như đã có chút lọm kọm.
Bác lớn và bác hai đều đưa vợ theo, nhìn ba như vậy cảm thấy, cô đơn?
Kỷ Niệm cảm thấy mình nhất định là bị Ngô ảnh hưởng rồi, mấy chục năm nay cô không hề để ý ba mình, trong lòng có một chút chua xót.
Cô nhanh chóng đem tâm tình này ra khỏi đầu.
Ngoại trừ đối với ông nội là Kỷ Bác, cho dù là bất cứ ai, cô cũng không có chút tình cảm nào.
Ông nội hiện tại đã lùi về vị trí thứ hai, công ty đều do bác lớn và bác hai cùng nhau quản lý.
Kỷ Uân, con của bác hai, quản lý tất cả nghiệp vụ thuộc về đối ngoại của Kỷ thị.
Bác lớn là người muốn chiếm được công ty nhất, nhưng hai đứa con trai trong công ty chẳng có thực lực gì.
Vì lẽ đó rất nhanh thôi, những người này sẽ lén lút tranh nhau tiền tài và địa vị.
Người trong nhà lúc nào cũng giả dối như vậy.
Hai bàn tiệc lớn ngồi đầy người, cháu con ở một bàn khác.
Vì quen biết nên ngồi cạnh Kỷ Uân, Dịch Vân Khê cũng đến, ngồi một bên khác cạnh Kỷ Niệm.
Mấy tháng không gặp, vẫn trước sau như một xinh đẹp quyến rũ.
Kỷ Uân vẫn bình tĩnh và yên lặng, thế nào cũng không đáp lại.
Vì chuyện bốn năm trước, nên Kỷ Niệm đã lạnh nhạt hơn với Dịch Vân Khê.
Biết rõ ràng, mặc kệ Dịch Vân Khê đã nói cái gì, nhưng đó là chất xúc tác khiến Ngô Tranh bỏ đi.
Cho dù không có Dịch Vân Khê, Ngô Tranh sớm muộn gì cũng rời đi, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế sự oán giận.
Ngồi đối diện là Kỷ Thuần, chưa kết hôn.
Kỷ Thuần là trưởng nam Kỷ gia, là kẻ tự luyến.
Luôn xum xoe bên cạnh Kỷ Bác, có gắng làm ông già vui, còn yêu tiền và địa vị, hơn nữa đã 40 mà vẫn một mình.
Bởi vì.....
diểm này, nên ông cụ không thích.
Kỷ Hiền là anh em ruột của Kỷ Thuần, tính cách thì hoàn toàn trái ngược với ông anh.
Lạnh lùng, ghét giao tiếp, thích một mình.
Ham thú học y, nửa bước cũng không đặt chân vào thị trường thương mại.
Bác lớn Kỷ Thiên Hoa có dần cho một trận, nhưng vẫn không cải thiện được gì.
Kỷ Niệm và mấy người anh cũng không quen biết, cười một cái, chào hỏi rồi thôi.
Đồ ăn được dọn lên, các món ăn đẹp mắt trải dài một bàn, và năm bình rượu Mao Đài 15 năm.
Bàn con cháu dồn dập kính rượu bàn trưởng bối và Kỷ Bác, rồi trở về chỗ ngồi.
Dù Kỷ Bác ngồi một bàn, Kỷ Niệm cũng không muốn nói chuyện, cầm đũa chọn vài món thanh đạm.
Cảm thấy không bằng cô nhóc của cô làm, không có khẩu vị, đặt đũa xuống nghe anh và chị dâu tám chuyện.
Kỷ Thuần nói mấy câu, rồi kéo Kỷ Niệm qua một bên nói: "Niệm Niệm, bây giờ công ty có tuyển nhân viên không?"
Kỷ Niệm cười lên, lắc đầu.
Trong lòng đã bắt đầu cảnh giác.
Bây giờ không giống lức trước, Ngô Tranh đã trở về, những thứ như bữa tối làm quen kia không thể tiếp tục.
Cô quyết không thể để xảy ra hiểu lầm giữa hai người.
"Lúc trước gặp Vân Viễn, cậu ấy vẫn còn thích em, đã mấy chục năm, em cũng không động lòng sao?" Kỷ Thuần tùy tiện cười.
Kỷ Niệm không nói gì, nhàn nhạt cười, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Trong lòng có chút nghi ngờ, mặc dù Kỷ Thuần và Tôn Vân Viễn quen biết đã lâu, nhưng quan hệ của hai người cũng không tốt, Kỷ Thuần ở trước mặt cô nhắc đến Tôn Vân Viễn, đây cũng là lần đầu tiên.
Nhìn Kỷ Niệm lạnh lùng như vậy, Kỷ Thuần cũng không thèm để ý, khoát khoát tay liền đổi chủ đề.
Bữa tiệc kết thúc, cũng hơn 9h tối.
Một đại gia đình, từng người lên xe.
Kỷ Niệm đứng trước cửa nhà hàng, đưa mắt nhìn trưởng bối rời đi.
Ba vẫn như cũ, không thèm nói với cô một chữ, cứ vậy bỏ đi.
Kỷ Niệm cảm thấy được giải thoát, để Lâm Ức nói với tài xế lái đến sân bay.
Kỷ Bác ngồi ở phía sau xe BMW màu đen, xe chạy lại Kỷ Niệm, ông vẫy tay kêu một tiếng: "Nha đầu cháu ngoan! Hôm nay về nhà với ông nội đi."
Kỷ Niệm do dự, trong lòng cô nhớ cô nhóc của mình.
Hôm nay đã đồng ý trở về, bây giờ nếu đi thì 11h còn kịp lên máy bay, vẫn kịp về nhà trước khi em ấy ngủ.
Nhìn Kỷ Niệm có chút chần chờ, Kỷ Bác cũng không miễn cưỡng nữa, phất tay than thở nói: "Bọn nhỏ đều đã lớn rồi."
Nhìn thoáng thấy sự thất vọng của Kỷ Bác, tim Kỷ Niệm khó chịu một chút.
Vào lúc này Kỷ Bác không còn là Hội Đồng Quản Trị Kỷ Thị uy nghiêm, cường tráng.
Chỉ còn là một ông già, khát khao được cháu con bên cạnh mà thôi.
Kỷ Niệm cũng không nghĩ nhiều, ngồi lên xe Kỷ Bác, mỉm cười kéo cánh tay Kỷ Bác lại: "Hôm nay, cháu về nhà với ông nội thì tốt hơn."
................
Trời ơi sao watt người ta post đc, watt tui nó vào phần truyện là ko đc, cứ để trang này ko có ngộ thật, tui ngồi post = đt nãy giờ mới đc nè, huhuhu ai bị như tui thì chỉ tui với ????????????????????
.