Sau khi ôm, Kỷ Niệm mới nhớ ra, nắm tay Ngô Tranh nhìn.
Một cái nhẫn giống hệt của cô, trên ngón đeo nhẫn của em ấy.
Kỷ Niệm ngẩn đầu nhìn cô nhóc đang ngại ngùng cúi đầu, cười nói: "Tháo ra."
Ngô Tranh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Kỷ Niệm chằm chằm vài giây, không hiểu chuyện gì liền bỉu môi, không muốn tháo nhẫn ra.
Kỷ Niệm liền nắm góc tay áo Ngô Tranh, chà xát nhẹ, làm cô nhóc rùng mình.
Mới vừa rồi dáng vẻ còn hy sinh anh dũng, tại sao bây giờ lại yếu đuối rồi?
Kỷ Niệm cười nhẹ, từ từ đeo nhẫn vào cho Ngô Tranh giống như em ấy đã làm với mình.
Lúc này mới nắm tay Ngô Tranh, nhìn thật kỹ.
Từng khớp xương đều nhỏ, ngón tay vừa thon vừa mịn, rất đẹp.
Bởi vì quanh năm chơi đàn, đầu ngón tay đã bị chai sần, cứng như vỏ cây, nhưng chỗ khác thì rất mềm mại.
Kỷ Niệm dùng ngón tay, chà sát nhẹ lòng bàn tay Ngô Tranh: "Chị cũng không thể chịu thua, em cũng phải làm vợ của chị đó."
Ngô Tranh cười một cái, gật đầu.
Cảm giác có cái gì đeo lên cổ tay, Ngô Tranh nhìn xuống, thì thấy trên cổ tay mình có một vòng tay bạc sáng ngời.
Ngô Tranh vui vẻ nhìn Kỷ Niệm, mới giơ cổ tay lên, ánh nến bên trong tinh tế chiếu vào vòng tay, hai cái vòng cùng một chỗ, không có một tia khe hở.
Thấy trên chiếc vòng còn có chữ, Ngô Tranh xích lại chăm chú nhìn, mấy chữ kia từ từ hiện ra, sau đó nghi ngờ ngẩng đầu, "Nó có ý nghĩa gì vậy?"
Cô nhóc của cô quả nhiên không hề biết đến chuyện hàng hiệu, Kỷ Niệm nhịn không được cười lên, nắm tay nàng để lên ngực: "Ở chỗ quán ven đường khắc vào, mặc kệ nó có ý gì đi."
"Gạt người à, làm sao chị mua đồ ở quán ven đường được." Ngô Tranh không tin, đẩy Kỷ Niệm ra, vểnh miệng lên, "Lại xài tiền bậy bạ, không phải đã nói muốn rời khỏi đây sao? Em cũng bắt đầu để dành tiền rồi!"
"Hả? Thật sao? Ðể dành được bao nhiêu?" Kỷ Niệm hứng thú, nựng cái cằm nhỏ của Ngô Tranh, ánh mắt phát điện nhìn vào mắt Ngô Tranh.
Quả nhiên, cô nhóc của cô liền bắt đầu né tránh, rất lâu cũng không mở miệng, mặt đỏ rần.
Sau đó, mới nói nhỏ: "Ai bảo quảng cáo điều nói cái thứ kim cương xa xỉ này, là thứ cần thiết trong tình yêu chứ."
Kỷ Niệm bật cười, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Ngô Tranh: "Rõ ràng em mới là người cổ hủ nha, không cần kim cương cũng được mà."
Ngô Tranh liền ngượng ngùng, hận không thể đi vào cửa đằng sau, không nói gì liền đổi chủ đề, đẩy Kỷ Niệm vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Kỷ Niệm nắm tay Ngô Tranh không cho đi, cô nhóc còn xấu hổ sao, cho tới bây giờ cũng không tắm chung với cô.
Quả nhiên Ngô Tranh lại đỏ mặt, làm sao cũng không chịu, hốt hoảng từ chối muốn đi dọn dẹp mấy cây nến.
Kỷ Niệm nhớ tới vừa rồi, mười một tầng ngọn nến, nhịn cười không được, sợ nàng thiệt: "Để nhiều ngọn nến và tờ giấy như vậy, em không sợ bị người khác nhìn thấy sao?"
Ngô Tranh ngẩng đầu, có chút đắc ý nói, "Em vẫn luôn ở dưới lầu chờ chị, nhìn thấy xe của chị mới chạy về thắp nến và ghi tờ giấy, sẽ không trùng hợp để cho người ta nhìn thấy đâu!"
Kỷ Niệm nghe xong liền kinh ngạc.
Vậy, chẳng phải Ngô Tranh ở dưới lầu đợi cô cả đêm sao? Lúc cô ăn cơm, Ngô Tranh chỉ có một mình ở dưới lầu chờ cô?
Kỷ Niệm cũng không biết nói gì, chỉ im lặng kéo Ngô Tranh qua ôm rồi cười lên.
Cô rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc.
Buông Ngô Tranh ra, để em ấy đi dọn mấy cây nến ở cầu thang.
Cô cởi quần áo ném qua một bên, Kỷ Niệm chợt phát hiện trong thùng rác cạnh bồn cầu có một mảnh giấy nhỏ, có thể nhìn thấy chữ "nhẫn" đã nhăn nhúm.
Lòng hiếu kỳ của cô dâng lên, Kỷ Niệm lại thùng rác lấy tờ giấy kia ra đọc.
Chỉ nhìn thoáng qua, liền không nhịn được cười lên, cô nhóc của cô cũng thật là đáng yêu đi?
Đó chính là tờ kết hoạch cầu hôn của Ngô Tranh, bị chỉnh sửa rất nhiều lần, còn nghiêm túc hơn so với diễn văn của tổng thống.
Thì ra những lời đó, không phải vừa nghĩ ra, mà đã có chuẩn bị trước à?
Bước đầu tiên tặng hoa? Hể? Không phải bước đầu tiên cô nhóc tỏ tình sao? Chẳng lẽ hồi hộp nên thứ tự đều lộn hết rồi?
Bước thứ hai thổ lộ.
Việc này, ngược lại là rất thành công.
Thứ ba trao nhẫn, chữ NHẪN viết cực kỳ to, còn viết chữ in hoa.
Bên cạnh còn vẽ một cái mặt cười thật bự.
Kỷ Niệm cười, tâm trạng rất tốt.
Mở vòi sen, tháo nhẫn đặt lên giá treo khăn, rồi mới bắt đầu tắm.
Nhắm mắt, ngẩng đầu, để dòng nước nhẹ nhàng chảy qua cơ thể.
Bây giờ cô, vô cùng yên tâm.
Mặc kệ ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, về đến nhà, cô nhóc của cô luôn có biện pháp để cô bình tĩnh lại, làm cho cô quên hết mọi phiền não.
Tất cả những chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới, cũng chỉ cần như vậy thôi phải không?
Chờ xử lý hết mọi việc, mình sẽ tạm biệt gia đình.
So với mấy cái trách nhiệm vớ vẫn kia, cô chỉ muốn hai đứa sống thật hạnh phúc.
Huống chi, Ngô Tranh đã có nhiều kế hoạch "cùng nhau" đến thế, nếu không sớm bắt đầu, có thể cả đời sẽ làm không xong mất.
Thay đồ ngủ, Kỷ Niệm ngồi trên giường sấy tóc.
Lấy ra những tờ note, đọc lại từng cái một.
Khi đọc đến lượt thứ hai, thì cô nhóc của cô mới thở hổn hển cầm theo một đống nến trở về.
Kỷ Niệm cười quyến rũ, ngoắc đầu ngón tay kêu cô nhóc tới gần.
Ngô Tranh vứt đống nến xuống, những cây nến lập tức lăn đầy đất.
Kỷ Niệm mặc kệ ngọn nến, ôm Ngô Tranh, đè nàng vào trong tường, hai đôi môi đỏ dính chặt vào nhau, tay Kỷ Niệm luồn vào áo Ngô Tranh, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc eo thon của nàng, cái bụng bằng phẳng và tấm lưng loáng bóng, cơ thể hai người từ từ ấm lên, thở dốc càng ngày càng nhiều.
Tối nay lại một đêm không ngủ.
Trời vừa tờ mờ sáng, chuông báo thức từ điện thoại Kỷ Niệm vang lên, sự rung động làm cô giật mình.
Cô nhẹ nhàng xuống giường, chỉnh máy điều hòa lên cao.
Rửa mặt, trang điểm, ra khỏi nhà.
Kỷ Bác thường dậy rất sớm, không nên để ông chờ.
Đến khách sạn Bác Thụy vừa qua 7h một chút, Kỷ Niệm vừa vào cửa Bác Thụy đã thấy Tôn Vân Viễn đang đi tới.
Sáng sớm nhìn thấy anh ta, Kỷ Niệm cảm thấy rất xui xẻo.
Nhìn vẻ mặt Kỷ Niệm im lặng, Tôn Vân Viễn tự mình cười lên: "Anh đưa ông nội tới đây, bây giờ đưa trở về."
Kỷ Niệm không thèm để ý đến anh, trực tiếp bấm thang máy.
Thang máy nhỏ hẹp với ba mặt gương, làm thế nào Kỷ Niệm cũng không thể tránh khỏi ánh mắt Tôn Vân Viễn.
Kỷ Niệm trực tiếp nhìn, đã thấy Tôn Vân Viễn đang chăm chú nhìn vào tay trái cô.
Trên ngón tay đeo nhẫn, có một ánh sáng nhỏ thật chói mắt.
Tôn Vân Viễn như không tin vào mắt mình, tóm lấy tay Kỷ Niệm, nhìn cho rõ.
Nét mặt không thể tin được, càng lúc càng tức giận.
Anh khó khăn đưa mắt khỏi cái nhẫn, tập trung vào Kỷ Niệm, thấp giọng gằn: "Cô ta là nữ."
"Vậy thì sao chứ?" Kỷ Niệm lạnh lùng hừ một tiếng, rút tay về, hờ hững liếc Tôn Vân Viễn.
Keng ____
Thang máy đến, Kỷ Niệm đi ra thang máy, Tôn Vân Viễn còn trong thang máy ngẩn người, trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại, Tôn Vân Viễn mới đi ra, giọng nói rất tức giận: "Kỷ Niệm, là do em ép anh."
Kỷ Niệm ngừng bước, nhíu mày, trong lòng lạnh tanh.
Cô thật sự cũng không còn chịu nổi sự uy hiếp của Tôn Vân Viễn nữa.
Chờ sau khi ông nội rời khỏi đây, cô cũng muốn cho người đàn ông này biết, cô không phải người dễ trêu chọc!
Kỷ Niệm không nói chuyện, Tôn Vân Viễn cũng không đi theo, anh ta tức giận quay người rời khỏi.
Bấm chuông cửa phòng Kỷ Bác, một lúc đã thấy Kỷ Bác vui vẻ mở cửa ra.
Ông nội tâm trạng rất tốt, lâu rồi chưa đến thành phố T, nói Kỷ Niệm đừng dẫn theo thư ký, một mình đi dạo chơi với ông.
Kỷ Niệm gọi cho Lâm Ức, đổi cuộc họp buổi sáng thành buổi chiều.
Ðỡ Kỷ Bác xuống lầu ăn sáng, rồi lái xe đưa Kỷ Bác ra ngoại ô xem đất đai của Kỷ thị.
Kỷ Bác ngồi ở ghế sau xe, nhìn phong cảnh hai bên đường, tâm trạng rất tốt.
"Hiếm thấy không có người đi theo sau lưng, nha đầu, ông chỉ thích đi cùng với cháu."
Kỷ Niệm nhẹ nhàng cười lên, liền nói: "Ông nội cứ ở thành phố T vài ngày đi, mỗi ngày cháu sẽ ở cùng với ông."
Kỷ Bác im lặng rất lâu, sau đó mới cảm thán: "Cơ thể già nua này không biết còn chống được bao lâu.
Nhóc con, cháu không được để Kỷ thị rơi vào tay của người bất tài."
Kỷ Niệm nhìn Kỷ Bác từ kính chiếu hậu, trái tim run lên.
Kỷ Bác chưa bao giờ nói thế này, cơ thể ông rõ ràng rất khỏe mạnh, sống đến tám hay mười năm cũng không thành vấn đề.
Chỉ là nghe ông già đầu đã điểm bạc nói những lời này, lòng cô cũng chua xót.
Ðối với Kỷ Bác, cô cũng có hận.
Kỷ Bác chỉ toàn tính toán cho Kỷ thị, dù biết cô không thích, vẫn cứ đẩy cô lên.
Nhưng hận chỉ là một chút trong lòng, dù sao từ nhỏ đến lớn, người ông này đối xử với cô rất tốt.
Chỉ là bên trong, cũng có một chút lợi dụng và tính toán.
Thậm chí cô cũng không biết, nếu năng lực của cô không đủ để chống đỡ Kỷ thị, thì Kỷ Bác còn đối xử tốt với cô không?
Con người rất là mâu thuẫn, dùng chính hạnh phúc của bản thân để đổi lấy sự coi trọng gì đó.
Khi Kỷ Bác còn trẻ, ông đã hi sinh niềm vui gia đình để gầy dựng Kỷ thị mạnh mẽ như hôm nay.
Ông đã hi sinh cả đời, nhưng vì ông cam tâm tình nguyện.
Nhưng cô không đồng ý.
Cô đã tìm được hạnh phúc của mình, chắc chắn sẽ không vì chuyện khác, mà dễ dàng rời khỏi.
Nghĩ đến sau này Kỷ Bác thất vọng, Kỷ Niệm bất đắc dĩ cười một cái, hùa theo nói một câu: "Ông nội, ông đừng có nói bậy."
Kỷ Bác nặng nề, không hề cười, nếp nhăn như khắc vào khuôn mặt.
Buổi trưa lúc ăn cơm, chở Kỷ Bác đến công ty, Kỷ Niệm thì đi vào phòng họp.
Tối tan ca, bỏ qua mấy cái hội nghị bù đầu bù cổ, Kỷ Niệm vui vẻ đưa Kỷ Bác đi dạo thành phố T.
Đi ngang qua quán bar Tinh Không, Kỷ Niệm liền thả chậm xe, mỉm cười.
Cô nhóc của cô, chắc đang biểu diễn với sự vui sướng nhỉ.
Hôm nay Ngô Tranh cũng không rãnh rang gì, bởi vì cái nhẫn trên ngón tay, mà bị cả đám Ngụy Diên, Dương Quang ép khao.
Vừa mới mời khách, thì đã thấy Tô Thận lắc lý cái eo nhỏ nhắn không xương, ngồi ngay quầy bar.
Đã lâu không bị Tô Thận dùng ánh mắt yêu mị chiếu vào, nên Ngô Tranh có chút khó khăn.
Nghỉ đến ngày đầu tiên đi làm vì chuyện của Kỷ Niệm mà rời khỏi, Tô Thận cũng không truy cứu, cũng không có trừ tiền lương, bây giờ là lần thứ hai nhìn thấy Tô Thận, Ngô Tranh không biết có nên đi cám ơn hay nói lời xin lỗi đây.
Suy nghĩ một lát đến giờ nghỉ ngơi, Ngô Tranh không ngồi chung với Ngụy Duyên ở quầy bar, trốn vào trong phòng nằm nghỉ.
Nằm trên ghế sô pha, tay để lên đầu, điện thoại để trên bụng, nhìn lên trần nhà ngẩn người.
Nữ vương bệ hạ của nàng, cả ngày hôm nay không có điện thoại cho nàng, chắc đang bận rộn rồi.
Nếu có một ngày từ Kỷ gia trộm được cô đi thì tốt biết mấy.
"Nil." Một tiếng gọi mị hoặc truyền vào lỗ tai Ngô Tranh, Ngô Tranh theo bản năng sờ lên chiếc nhẫn ở ngón áp út.
Đây chính là cùng một cặp nhẫn với Kỷ Niệm, đây cũng là lời hứa trọn đời của nàng.
Nàng sẽ không mờ ám cùng người khác dây dưa, cho dù không từ chối được, thì nàng cũng xe học cách nói không.
Ngô Tranh xoay người ngồi xuống, nhìn Tô Thận đi tới.
Nàng chưa kịp mở miệng thì cô ấy đã nói truớc: "Cô cảm thấy yêu thì không thể tách rời sao? Giống như một cái bánh gato, có thể cắt thành nhiều miếng, chia sẽ cho nhiều người.
Nó cũng giống như một thứ, có sự sống.........." Ngô Tranh hơi nhíu mày, thật lòng suy nghĩ một chút.
Rồi chỉ vào ngực trái: "Giống như trái tim vậy, chỉ cần mất đi một phần nhỏ, thì làm sao có thể hoạt động bình thường đây?"
Tô Thận ngẩn người, không ngờ tới nàng lại mỉm cười nhưng cách xa ngàn dặm.
Ngô Tranh bỗng nhiên đưa ra vấn đề này, cô ôm tay, không hề chậm trễ: "Yêu chính là yêu.
Cần gì biết nó là bánh hay là thứ gì, không cần phức tạp như thế."
Nét mặt Ngô Tranh càng chăm chú: "Nhưng bây giờ tôi cảm thấy, trong cuộc đời chỉ có một người vừa vặn rất hợp với mình, tôi nhất định phải cho người này một tình yêu hoàn chỉnh, không thể thiếu dù một chút."
Tô Thận cười càng sâu: "Rồi thì sao?"
"Sau đó......." Ngô Tranh cúi đầu, hai bàn tay đan nhau, dáng vẻ trầm tư.
Khi ngẩng đầu lên, nét mặt lại rất kiên cường: "Tôi chỉ yêu một người, kiếp này sẽ không yêu ai khác."
Tô Thận liền cười to, rốt cục Ngô Tranh lại nói ra một chuyện không tưởng thế này: "Kiếp này? Cô bây giờ chỉ hơn 20 thôi."
Ngô Tranh mỉm cười một lúc, rồi lại cúi đầu.
Nhìn những đường chỉ tay chằng chịt, còn có một vết thương vĩnh viễn không biến mất: "Tôi đã từng cho rằng, con người khi còn sống sẽ gặp rất nhiều người, khi không cùng thời gian, không cùng cảm xúc, sẽ lại yêu người khác."
"Cho nên?".
Truyện Mạt Thế
"Cho nên, tôi đã lựa chọn rời đi.
Tôi nghĩ, chị ấy sẽ tìm thấy được một người thích hợp hơn tôi.
Và tôi sẽ có thể yêu một ai khác." Ngô Tranh dừng một chút, mỉm cười, từ từ nói, mỗi chữ đều là đắn đo suy nghĩ: "Nhưng, tôi vẫn luôn nhớ đến chị ấy.
Bất kể đang ở trong góc nào đó của thế giới, tôi đều dùng hết mọi cách thu thập tin tức về chị ấy.
Biết chị ấy khỏe mạnh, thì dường như tôi cũng có thể chờ đợi tình cảm này nhạt dần, chờ gặp người kế tiếp.
Nhưng khi gặp lại chị ấy, tôi thật sự biết rằng, tình cảm này sẽ không thể nào quên được, là loại khắc cốt ghi tâm."
Ngô Tranh nói xong, nhìn Tô Thận mỉm cười: "Vì thế, tôi muốn trao hết tình cảm của mình cho chị ấy, một chút cũng không giữ lại."
"Nói xong rồi?" Tô Thận cười, đột nhiên nhanh chóng áp sát vào tai Ngô Tranh, nói mà như thổi vào: "Cô nói vậy, có phải muốn tôi tránh xa một chút không? Nhưng mà........
cô đáng yêu như vậy, tôi thật không nỡ buông tay đó."
Nồng nặc mùi nước hoa, kèm với âm thanh êm ái chui thẳng vào cơ thể Ngô Tranh.
Ngô Tranh bối rối, lùi thẳng về sau kéo dài khoảng cách.
Tô Thận nhìn Ngô Tranh có phản ứng lớn như vậy, bật cười, rất có phong độ lùi cơ thể lại, phong tình vạn chủng lắc mông đứng dậy: "Khi nào người phụ nữ kia không cần cô nữa, nhớ kỹ còn có tôi đang chờ cô."
Nghe được chỉ là câu nói đùa, Ngô Tranh xem thường cười híp mắt.
Không bao giờ, nữ vương bệ hạ của nàng mãi mãi sẽ không rời khỏi cô.
- ----------------
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ, lẽ ra định post 2 chương, mà mình mệt quá nên thôi mai post tiếp, đi ngủ sớm mai còn đi làm, mọi người ngủ ngon ^-^
.